Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

Chương 145 : Giải vây như thế nào?

Ngày đăng: 14:32 30/04/20


- Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa, bây giờ chúng ta nghĩ cách làm sao đuổi được đám quan binh kia đi. Xông vào đánh lộn với chúng là không thể rồi, chúng ta không nên trở mặt với triều đình, ít nhất là tình thế này là không được.



Lăng Huyền Phong vội vàng lái chủ đề, quả nhiên Tô Mị chống cằm suy tư nói:



- Muội mấy ngày hôm nay không trở về tổng đàn được là vì chuyện này, nhiều lần muốn bí mật xông vào. Nhưng trong hàng ngũ của đám nội vệ kia có mấy tên ma pháp sư, chúng bày ra trận pháp đề phòng có người đột nhập, nhiều lần suýt nữa muội bị phát hiện, đành phải rút ra ngoài. Huynh có cách nào không?



Lăng Huyền Phong trầm tư suy nghĩ. Hiện tại sức lực của hắn có hạn, muốn xông vào chỗ kia thì có thể, nhưng hậu hoạn vô cùng, phải tìm ra cách nào đấy cho bọn quan binh kia rút về vĩnh viễn. Thấy hắn đang suy tư, Tô Mị không nói gì, chỉ đưa cặp mắt xinh đẹp lên ngắm nhìn hắn. Quả thật nam nhân lúc tập trung làm việc thường có mị lực cực lớn, huống chi Lăng Huyền Phong lại vô cùng đẹp trai nữa. Tô Mị nhìn hắn mà tâm trí bay bổng, thi thoảng nghĩ tới cái gì đó lại đỏ mặt.



- Đúng rồi, đám gian thương kia thường ngày đối với bách tính như thế nào?



Tô Mị dường như hiểu ra gì đó, liền trả lời:



- Ức hiếp bá tánh, không việc ác nào không làm, ít nhất là chưa tìm được bằng chứng chống lại bọn hắn.



Lăng Huyền Phong nghe thấy vậy thì vuốt cằm.



- Nếu như vậy thì dễ làm rồi.



- Huynh có kế sách gì hả?



- Ừm, có thì cũng có, chúng ta đi tới Cao gia!



Để lại vài đồng kim tệ, hắn kéo Tô Mị tới Cao gia Dược đường.



- Chúng ta đến Cao gia làm gì?



- Phá quán.



- Phá quán?



- Đúng thế. Bây giờ ta giả trang làm dân nghèo đi mua thuốc, vờ bị chúng ức hiếp, rồi nàng nhảy vào giải cứu.



- Nhưng như thế giúp ích gì cho việc giải vây tổng đàn?



- Yên tâm, ta nghĩ sẽ được, cứ làm theo ta nói đi.




Cao Diệu Tề một thân gầy guộc, thấp bé, khuôn mặt dài như cái bơm, hai mắt híp lại kết hợp với chòm râu dê trông thật bỉ ổi. Hiện tại hắn đang nằm co ro ở trong góc tường, ôm đầu sợ hãi.



- Hừ! Tên lang băm chết tiệt! Bốc thuốc linh tinh, suýt nữa hại chết mạng người, mà còn kêu oan? - Tô Mị quát.



- Hai vị anh hùng, tiểu nhân xin đền bù cho nhà hắn, xin hai vị giơ cao đánh khẽ, tiểu nhân cầu xin ngài...



Bốp!!



- Ai da!!



Cao Diệu Tề bị Tô Mị đấm một phát, khuôn mặt vốn trắng bệch như mèo bệnh, nay lại có thêm một vết bầm ở mắt, khiến hắn biến thành gấu trúc. Lăng Huyền Phong lấy ra một khoản tiền không ít, đồng thời đe dọa:



- Cấm ngươi không được báo thù, nếu không biết tay ta!



Xong rồi hắn cùng Tô Mị bỏ đi.



- Lão gia gia, ngài hãy cầm lấy chút tiền này. Dù sao cũng may mắn là giữ được mệnh của lệnh tử, ngài hãy đi mua gì cho hắn ăn tẩm bổ.



Tô Mị dịu dàng nói với lão phụ.



- Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương, ngươi chính là tiên nữ a!



Lão gia gia cúi xuống khấu lạy, được Lăng Huyền Phong đỡ dậy, biểu thị không cần khách khí.



- Ngài mau cùng mọi người trở về đi, nhanh chăm sóc người bệnh.



Các hương thân rối rít gật đầu khen phải, rồi thay nhau cõng cụ già đi về.



- Ài, vốn huynh còn có chút áy náy khi đi phá quán, nhưng xem ra qua chuyện vừa rồi, chút áy náy cũng đã tan biến hết cả. - Lăng Huyền Phong trầm ngâm suy nghĩ.



- Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây?



- Tiếp tục phá quán!