Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống
Chương 151 :
Ngày đăng: 14:32 30/04/20
Thấy Lăng Huyền Phong nhíu mày, mọi người khẩn trương. Các y sư đã làm hết trách nhiệm, nhưng cũng không thể cứu tỉnh được Độc Cô Lữ Nhân, nay Lăng Huyền Phong vào khám, tuy mọi người không tin tưởng, nhưng có bệnh vái tứ phương, cho dù một tia hy vọng nhỏ nhoi, họ cũng sẽ bắt lấy.
- Hiền chất! Lữ Nhân của ta sao rồi? Vì sao ngươi nhíu mày?
Mẫu thân của Lữ Nhân là người sốt sắng nhất, thấy hắn nhíu mày, tâm trạng liền hoang mang tột độ, vội vàng hỏi.
- Tiểu di, có chút lời này, Phong nhi không biết phải nói sao.
Mọi người thấy thế liền triệt để tuyệt vọng. Nếu như không làm cho Lữ Nhân tỉnh dậy sớm, nguy cơ hắn mãi mãi không tỉnh dậy là rất cao.
- Nói! Ngươi nói! Nói cho tiểu di biết đi!
Thấy nàng như vậy, Lăng Huyền Phong nói với Độc Cô Hàn Vân:
- Gia gia, phiền người cho lui tả hữu, chuyện này tốt nhất không nên cho quá nhiều người biết.
Độc Cô Hàn Vân không hiểu vì sao, nhưng vẫn cho mọi người lui ra, chỉ có mẫu thân Lữ Nhân cùng lão phu nhân với hắn ở lại.
- Tiểu Kiệt, đệ cũng ra ngoài...
Sau khi chỉ còn 5 người trong phòng, Lăng Huyền Phong bắt đầu nói:
- Có chuyện này, tôn nhi muốn mọi người giữ bình tĩnh.
Hít một hơi sâu, mọi người đều biết sắp tới hắn sẽ nói ra những chuyện kinh thiên gì.
- Nhân đệ đệ tuy rằng toàn mạng, nhưng cách cái chết không xa, sau khi kiểm tra sơ qua, ta phát hiện vết thương ở nhiều nơi, trong đó trí mạng nhất là ở vùng đầu, cụ thể là nơi này, vết thương này rất nhỏ, nhưng nếu không chú ý kỹ, sẽ không thể phát hiện ra. Hơn nữa.... ài....
- Hơn nữa cái gì! Mau nói cho lão thân! - Lão phu nhân giục.
- Mọi người phải chuẩn bị tinh thần, bởi vì... ta e rằng.. sau này Nhân đệ không thể làm nam nhân chân chính được nữa.
- Không!!!!!!!!!!!
- Đúng... vậy....
Lữ Nhân mặt đỏ như đít khỉ, cúi đầu như cún con phải tội. Sự việc bây giờ mới vỡ lở: thanh niên mới lớn, tình đầu chớm nở. Cuối cùng là thách đấu nhau vì tình.
- Trời ơi! Tiểu tử ngươi sao lại ngốc đến thế hả? Hắn có phải cha ngươi đâu mà ngươi răm rắp nghe thế? Sao không nhờ ba tên dở hơi kia đi cùng? Sao ta lại có một tên tôn nhi ngu ngốc như ngươi vậy?
Độc Cô Hàn Vân giận dữ trách mắng, nhưng không dám mắng quá nặng. Độc Cô Lữ Nhân càng nghe càng xấu hổ, chỉ cúi đầu nghe chửi. Đột nhiên hắn cảm giác có gì không đúng.
- Gia gia, mẫu thân! Sao tự nhiên hài nhi thấy ở phía dưới không có cảm giác gì?
Mọi người nhìn nhau, sau đó thở dài. Hiểu ra có chuyện chẳng lành, Độc Cô Lữ Nhân vội vàng kiểm tra, sau một hồi hắn hét lớn:
- Không!!!!!!!!
Tiếng hét này có phần to lớn hơn so với mẫu thân hắn lúc trước.
- Nhân nhi! Bình tĩnh! Đừng kích động...
- Hu hu hu! Ta không muốn sống nữa! Đời ta như vậy là hỏng rồi! Tại sao? Tại sao??!!!
Lữ Nhân cùng Phương Hạo Vân ôm nhau khóc lớn. Lăng Huyền Phong không biết khuyên giải như thế nào. Nếu là hắn chắc hắn còn điên cuồng hơn thế.
Độc Cô Hàn Vân ra hiệu cho mọi người ra ngoài, để cho hai mẹ con họ yên tĩnh.
- Đúng rồi, phụ thân của Nhân đệ đâu? Sao tôn nhi không thấy?
ĐỘc Cô Hàn Vân trả lời:
- Phụ thân hắn làm quan trong triều, hiện tại triều chính rối ren, công việc bù đầu, phải gần tối mịt hắn mới về nhà. Nếu hắn biết được, chắc sẽ gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng mất.
Quả đúng như Độc Cô gia chủ dự đoán. Cha của Lữ Nhân, Độc Cô Hàn Phi khi mới về nghe tin nhi tử gặp nạn, liền phun ra một búng máu, nhất thời đổ bệnh, làm cho Độc Cô gia náo loạn một hồi. Dưới sự ra lệnh của gia chủ, chuyện Nhân thiếu gia bị nạn không truyền ra ngoài, tránh gây ảnh hưởng tới gia tộc. Lăng Huyền Phong vốn chưa có kế hoạch gì, lại được nãi nãi đích thân yêu cầu ở lại, liền vui vẻ chấp nhận. Dù sao hắn cũng muốn xem cảm giác có bà nội chăm sóc là như thế nào.