Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

Chương 154 : Đột phá võ tôn

Ngày đăng: 14:32 30/04/20


Độc Cô huynh đệ ngẩn người. Kháo! Chúng ta nhiều người hơn, sao có một người bị loại rồi? Ngơ ngác nhìn nhau, bọn hắn vẫn chưa thể tin được đây là sự thật.



- Không thể nào! Võ Tông Cửu Giai! Hắn là Võ Tông Cửu Giai!



Ở trên khán đài, Độc Cô Hàn Vân đứng bật dậy, đôi mắt trợn tròn, hét lên kinh hãi. Trong khoảnh khắc Lăng Huyền Phong dùng chưởng, hắn đã để lộ ra tu vi chân thật của mình. Mọi người xung quanh ngoại trừ Tô Mị đều há hốc mồm. Độc Cô lão thái thái gõ đầu Tô Mị:



- Giỏi lắm tiểu nha đầu. Con đã biết trước rồi nên mới bình tĩnh như thế phỏng?



Tô Mị lè lưỡi cười ngọt ngào:



- Hì hì! Nãi nãi à, cho dù con có nói ra, ngài cũng chắc gì đã tin, đúng không nào. Chi bằng để thực tiễn chứng minh tất cả a!



Lăng Huyền Phong thấy Độc Cô Huynh Đệ thất thần, liền lên tiếng nhắc nhở:



- Hai vị! Đừng có thất thần thế chứ! Trận đấu chưa kết thúc mà?



Giật mình lắc lắc đầu, Độc Cô Lãnh Phong cùng Lãnh Vân lấy lại tinh thần, tinh thần họ trùng xuống. Mặc dù đã dè chừng đối phương, nhưng xem ra vẫn là đánh giá thấp hắn. Nhìn nhau, gật đầu, hai huynh đệ hét lớn:



- Độc Cô Kiếm Kỹ! Tuyệt Phong Trảm!!



Hai người lấy kiếm liên tiếp chém ra hàng trăm đạo kiếm khí, mục tiêu đều là hướng Lăng Huyền Phong.



- Tới tốt!



Lăng Huyền Phong rút kiếm, trút nội lực vào, nghênh đón những đoàn kiếm khí đánh tới



Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! Keng!



Những âm thanh kim loại va chạm nhau liên tiếp vang lên. Người ta chỉ thấy Lăng Huyền Phong như khiêu vũ giữa đoàn kiếm khí. Có điều, song quyền nan địch tứ thủ, mặc dù nỗ lực đánh bay kiếm khí của đối phương, nhưng do số lượng quá nhiều, hắn vẫn bị trúng chiêu. Nhưng may mắn làm sao, hắn đang mặc Phi Ngư Phục, nên cho dù bị đánh trúng nhưng không bị tổn thương mảy may đến cơ thể.



- Hộc! Hộc! Hộc! Hộc! Hộc!




Đứng một bên, Hoàng Thường nhân cơ hội vỗ mông ngựa An Lộc Minh một cái. Trong khi Long Nguyệt Nhi, Kim Tiểu Uyên và nữ nhân kia đứng một bên không nói một lời nào. Hiển nhiên An Lộc Minh khá hài lòng, nụ cười tà dị của hắn càng tươi rói.



- Hoàng Thường... ngươi!!



Lăng Hiếu Kiệt không ngờ rằng Hoàng Thường lại nhân lúc này bỏ đá xuống giếng.



- Lăng thế huynh, An mỗ nói lời thật lòng, Lăng thế huynh xin đừng quy chụp.



- Đừng quy chụp là sao? An Lộc Minh, ta tin ngươi mới là có quỷ!



Lăng Hiếu Kiệt nắm chặt tay. Hắn vô cùng tức giận, nếu như không phải ngặt nỗi Độc Cô Lữ Nhân bị ám toán, tu vi giảm xuống, rất có thể hắn sẽ lao lên chiến một trận. Với tu vi của mình thì có thể áp chế Hoàng Thường, còn Độc Cô Lữ Nhân sẽ chiến với An Lộc Minh. Nhưng sự thật tàn khốc, hai người bên mình lại yếu thế hơn bọn chúng.



- Hừ! Lăng Hiếu Kiệt! Đừng tự cho mình là thông minh nữa! An thiếu đã nói không làm, tức là hắn không làm. Ngươi cố ý đổ lỗi cho An thiếu là có ý gì? Muốn động thủ sao? Chúng ta sợ ngươi chắc?



- Ngươi...



- Ngươi làm sao? Có ngon thì nhảy vào?



- Ồ? Hoàng lão huynh, ngươi cố ý chọc giận đệ dệ của ta để hắn lào vào đánh ngươi sao? Ngươi thèm đòn đến như vậy?



Lăng Huyền Phong đứng một bên quyết định nhảy vào. Ở Lăng gia, hiện tại chỉ có mình mới có thể kiềm chế được tứ đệ. Nếu như không nhảy vào can ngăn, chắc chắn Lăng Hiếu Kiệt tâm lý sẽ không giữ vững, bất chấp tất cả mà đánh nhau, nhưng kết quả cũng chỉ có một, hắn và Lữ Nhân sẽ bị thua thiệt.



- Biểu ca!



- Tam ca!



- Lăng Huyền Phong?!



...............