Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống
Chương 214 : Chết?
Ngày đăng: 08:35 18/07/20
- Giết! Giết! Giết!!
Tiếng hô hào vang vọng khắp chốn, đao thương kiếm ảnh tung bay, cát bụi bay mù mịt. Toàn trường tay cụt chân đứt văng khắp nơi. Đâu đó vang vọng tiếng la hét. 350 người phía Lăng Huyền Phong đối mặt với hơn 500 người của Văn Trọng. Mặt dù chiếm ưu thế về nhân số, nhưng đa phần đám người mặc áo bào trắng chỉ biết tấn công theo bản năng, đấu khí sử dụng bừa bãi, dễ dàng bị Phục Ma đệ tử hay Cái Bang đệ tử chém giết. Chân chính khó xơi chính là 200 binh lính Thương Triều được huấn luyện bài bản, tấn công theo đội hình, khiến cho nhân thủ của Lăng Huyền Phong tổn thương không ít. Sơ bộ đã có hơn 30 người đã táng thân dưới lưỡi kiếm của binh sĩ Thương Triều.
Lăng Huyền Phong tay cầm Ỷ Thiên Kiếm vừa chém đứt cổ 3 tên binh sĩ Thương triều, vừa nhìn lên Lộc Đài. Hắn vô cùng sợ hãi bởi vì lúc này phía trên bầu trời, mây đen đang dần tụ tập. Yêu khí thành hình vô cùng đậm đặc bay lởn vởn xung quanh. Thỉnh thoảng hắn lại nghe một vài tiếng hét thảm thiết như âm hồn vẫy gọi trong đám yêu khí kia. Văn Trọng dường như không hề quan tâm đến chiến sự bên dưới, vẫn thản nhiên hành pháp:
- Kim ô nghịch hành! Bồi hồi Cửu U! Huyền Băng Doanh Minh! Ly hỏa hôi ám! Thỉnh ngô hiệu lệnh! Diệt thế Càn Khôn!
Lão chỉ kiếm lên trời, đồng thời hét lớn:
- Đốt lửa!
- Tuân mệnh!
Phía dưới, một tên thủ hạ đang cầm sẵn cây đuốc, châm lửa vào một tòa tháp nhỏ bằng gỗ chất đầy rơm bên cạnh.
Phừng!
Liệt hỏa bốc lên, khói đen xộc thẳng lên trời cao. Bầu trời đang sáng liền bắt đầu trở nên tối dần. Lăng Huyền Phong có thể nhìn thấy mặt trời đang bị Mặt Trăng che lấp.
- Khốn kiếp! Hôm nay là Nhật Thực! Mặt Trời sẽ bị Trăng che lấp, vô cùng thích hợp để yêu ma hoành hành!
Quả nhiên, khắp nơi khắp chốn từng luồng khí đen bay tới vây xung quanh Lộc Đài, bầu không khí trở nên lạnh từ trong xương tủy.
Lúc này, trên Lộc Đài, có 3 thân ảnh xuất hiện.
Một lão già mặt đạo bào đã xỉn màu, khuôn mặt đầy nếp nhăn, khi nhìn thấy Văn Trọng, lão vuốt râu mỉm cười:
- Lệ khí tật hành, biên giả ai hồng. Lão Thái Sư! Đã lâu không gặp! Ngài vẫn khỏe chứ?
Văn Trọng nhìn thấy người này thì gật đầu:
- Ôn đại sư! Đã lâu không gặp.
Một nam tử mặc áo da thú, trên mặt có đeo một mảnh vải trắng che đi mắt trái, lưng đeo Nhật Nguyệt Đao (Thanh đao có lưỡi đao được lắp vào 2 đầu cán đao). Người này thân hình tỏa ra khí tức cô độc, ánh mắt ác liệt như dã lang.
- Dạ Hành Thiên Lý, mệnh bất lưu nhân. Ha ha ha ha ha! Thái sư! Dường như phía dưới có một đám chuột nhắt. Ngài có muốn Thích mỗ xuống xử lý không?
Đúng lúc này, một thanh âm méo mó, không giống nam, không giống nữ vang lên:
- Cơ thôn sơn hà, bạo diệt Càn Khôn. Hai vị chớ vội, không bằng xem Thôn mỗ diễn kịch!
Người này mặc một chiếc quần dài màu tím, thân trên để trần, khuôn mặt đánh phấn màu trắng bệch, lưng đeo một hòm thuốc, trông giống như một tên hát tuồng vậy.
Văn Trọng thấy thế liền lên tiếng ngăn cản:
Hệ thống cảm thấy nguy cơ, ngay lập tức không chờ Lăng Huyền Phong phản ứng, đã nhanh chóng rút Ỷ Thiên Kiếm lại.
Oành!!!
Thôn Hài tung chưởng đánh bay 4 người. Lăng Huyền Phong bị nội thương rất nặng, phun ra mấy ngụm máu tươi, thân thể cảm thấy đau đớn. Hệ thống cảnh báo:
- Nguy hiểm đến tính mạng! Mau dùng thuốc điều trị!
- Dùng cái rắm! Hai tay của ta bị đánh gãy rồi!
Lăng Huyền Phong cảm thấy một mối nguy hiểm ập đến. Văn Trọng từ trên đài cao bước xuống. Lão đi đến trước mặt Đao Tây Thắng:
- Chà! Nhìn xem đây là ai? Đao Tây Thắng, nghe nói ngươi là một đao khách sừng sỏ bậc nhất của Phục Ma Hội.
- Phì! Muốn giết thì giết! Há nhiều lời?
- Ha ha ha ha! Lão phu không giết ngươi đâu! Ha ha ha ha!
Văn Trọng cười lớn, từ hai bàn tay lão một luồng khí màu đỏ xộc ra bay thẳng đến chỗ Đao Tây Thắng:
- Cửu U Hậu Khanh! Ngô Ta Chi Lực! Tỏa Hồn Phong Thần!
Đao Tây Thắng hét thảm một tiếng sau đó ngã gục xuống đất. Ngay lập tức một vài tên thuộc hạ của Văn Trọng chạy đến rồi kéo hắn đi. Văn Trọng tiếp tục bước đến chỗ Lăng Huyền Phong, lão cười gằn:
- Nhóc con! Ngươi chính là huyết mạch của tiểu tử Văn Lang đó đúng không? Mấy ngàn năm trước chính hắn đã đánh tan đội quân Thương Triều của lão phu. 100 năm trước lại dám cả gan cản đường lão phu! Ngày hôm nay, hắn không có mặt, vậy thì xem ai có thể cứu ngươi? Sát!
Phập!
Lăng Huyền Phong chỉ cảm thấy ngực mình nhói lên một phát. Nhìn xuống dưới, hắn chỉ thấy một lưỡi kiếm đâm thẳng vào vị trí tim của mình. Máu tươi điên cuồng chảy.
- Không thể nào! Bảo y của hệ thống cũng không thể ngăn cản sao?
Ý thức của hắn dần dần mất đi, trong đầu chỉ nghe tiếng kêu điên cuồng của hệ thống:
- Nguy hiểm! Ký chủ nguy hiểm đến tính mạng! Sinh mạng dần mất đi! Nguy hiểm! Nguy hiểm!
Tiết Hồng Ánh cùng Mục Phong Lan tuyệt vọng, các nàng kêu lên thảm thiết:
- Giáo chủ! Giáo chủ! Không!!
Lăng Huyền Phong ý nghĩ nổi lên:
- Ta sẽ chết sao?
Ngay lúc này, có 4 nữ nhân, ai nấy đều xinh đẹp tuyệt trần. Tuy rằng các nàng không ở cùng 1 chỗ với nhau, cũng không phải tỷ muội ruột thịt. Nhưng lúc này các nàng đều có chung một cảm giác: Trái tim của các nàng bỗng nhói lên một cái, một cảm giác bất an chợt hiện.
- Tại sao, tại sao ta lại có cảm giác đau đớn như vừa mất đi một cái gì?
Trong đầu các nàng đều hiện ra hình ảnh một người: Một nam tử trẻ tuổi, anh tuấn xuất trần, nụ cười như tắm gió xuân.
- Chẳng lẽ hắn xảy ra chuyện?