Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

Chương 218 :

Ngày đăng: 08:36 18/07/20


Lăng Huyền Phong chỉ cảm thấy trước mắt mình một màu trắng xóa, xung quanh không thấy một vật gì cả, rồi ngực hắn một trận quặn đâu.



- Cái quái gì thế nhỉ?



Nhìn xuống dưới hắn mới thở ra:



- Phải rồi, là vết thương cắm thẳng vào tim đó.



Bỗng nhiên hắn nghe thấy một tiếng khóc ai oán. Âm thanh này hắn nghe vô cùng quen thuộc.



- Huyền Phong! Ngươi tỉnh lại cho lão nương! Ai cho ngươi chết! Ngươi tỉnh lại! Ngươi có tỉnh lại không? Nếu không lão nương.... Lão nương....cắt!



Lăng Huyền Phong ban đầu nghe thì có vẻ mùi mẫn. Nhưng đến câu sau cùng thì trên trán nổi vạch đen. Con bà nó, nữ nhân này không có cái ý nghĩ gì khác ngoài cắt cái.... khụ... thật là bạo lực!



Trước mắt một màu trắng xóa, nay bỗng dưng lại tối sầm đi. Hắn nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra. Cảnh vật trước mặt từ mờ nhạt bắt đầu rõ ràng trở lại. Hắn đang ở trong một gian phòng. Nếu như hắn không nhầm thì đây là phòng của hắn tại Độc Cô gia!



- Tiểu thư! Tiểu thư! Cô gia tỉnh lại! Cô gia tỉnh lại rồi kìa!



Một âm thanh réo rắt vang lên. Một nữ nhân đang nắm chặt lấy bàn tay của hắn mà khóc giật mình, quay lại nhìn thì thấy hắn đang dần mở mắt.



- Phong.... lão công... ngươi tỉnh! Huyền nhi! Mau gọi Lăng bá bá cùng gia gia!



Người nắm tay hắn không phải ai khác chính là Vu Thiên Tuyết. Nhìn thấy hắn tỉnh thì nàng rất đỗi vui mừng, giọng nàng lạc cả đi, sai tiểu nha hoàn đi gọi mọi người.



Nha hoàn gọi Huyền nhi gật đầu rồi vội vã chạy ra ngoài báo tin.



- Lăng lão gia! Lão phu nhân! Tam gia! Tam thiếu gia tỉnh rồi!



Tin này bất chợt làm cho Độc Cô phủ một trận nháo nhào hết cả lên. Lăng lão gia cùng Lăng lão phu nhân tuy đã lớn tuổi nhưng sắc mặt vô cùng khẩn trương, nhanh chóng chạy tới đầu tiên





- Hồi thiếu gia. Lúc ngài bị đối phương... khụ... Lúc đó thuộc hạ đang chuẩn bị liều chết thì Mộ Dung cô nương cùng Vân Đỉnh Thiên đại hiệp đến. Có vẻ như quá trình làm phép của bọn chúng đã tiêu hao khá nhiều, nên khi nhìn thấy Vân Đỉnh Thiên, bọn chúng đều đã chạy mất.



Thì ra là Vân Đỉnh Thiên, may sao hắn đã đến giải vây.



- Phong nhi, tất cả chuyện này là sao? Vì sao trong cảnh nội Thần Phong đế quốc lại có một trận đại chiến gần ngàn người? Rốt cục là có chuyện gì? - Độc Cô Hàn Vân sắc mặt lạnh như băng. Không ngờ còn có một thế lực tà ác đang phát triển trong bóng tối sao?



Lăng Huyền Phong hít một hơi. Hắn quyết định nói ra chân tướng, chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ lộ ra, chi bằng nói ra trước để mọi người có chuẩn bị. Lai lịch của hắn cùng với thì hắn giấu đi, chỉ nói là Khi hắn bị Kim Tiểu Uyên đánh trọng thương, chính Tổ gia gia đã báo mộng cho hắn, đồng thời truyền thụ võ công cho hắn. Cũng chính Tổ gia gia đã giao cho hắn trọng trách này. Hắn cũng nói ra lai lịch của Tổ gia gia cùng đám người Văn Trọng, nhiệm vụ của hắn là gì, và vì sao lần trước hắn dẫn người đến Lộc Đài. Sau cùng, hắn liền nói ra chân tướng thảm án diệt môn của Thu gia, ý muốn giải oan cho Thu Hồng DIệp.



Tất cả mọi người nghe đến đây thì hít một ngụm khí lạnh. Không ngờ trong hắc ám lại đang che giấu một mưu đồ kinh thiên động địa. Vậy mà chúng ta vẫn không biết cái gì?



- Nói như vậy... thảm án Thu Gia ngày xưa đều là do chúng một tay dựng nên? - Lăng lão gia tử nắm chặt bàn tay. Ngoài Vu gia, Thu gia chủ cũng là một lão hữu vong niên, bọn họ thân thiết với nhau mấy chục năm trời.



- Phong nhi, vậy theo ý của ngươi, Hoàng tộc cũng đã.... - Lăng Phiêu tỏ vẻ hồ nghi.



- Theo phán đoán của ta, bọn chúng tuy rằng chưa khống chế được Long gia, nhưng chí ít, ta có thể đoán được bọn chúng đã động tay chân lên Hoàng Đế cùng Nội Vệ phủ!



Các đại lão ở đây sắc mặt đều căng thẳng. Bọn chúng đã động tay chân lên cả Hoàng Đế sao? Nhưng Độc Cô Hàn Vân hỏi:



- Không thể nào, các vị lão tổ của Long gia cũng không biết gì sao??



Vu lão gia tử vuốt cằm:



- Khả năng cao là không biết. Bọn hắn suốt đời chỉ đóng cửa tiềm tu, trừ khi Long gia gặp nạn, bọn hắn quyết không lộ mặt hay để tâm. Đừng nói với lão phu rằng ngươi không biết.



Lăng Huyền Phong kinh ngạc:



- Gia gia! Long gia có một nhóm người như vậy sao?



Vu lão gia cười lạnh:



- Tiểu tử ngươi vẫn còn non lắm. Nếu không nhờ những lão già đó, ngươi nghĩ vì sao Long gia lại là gia tộc đế vương mà không phải Lăng gia hay Độc Cô gia? Ngươi nghĩ nếu như không phải vì những lão già đó còn tại thế, đám nhân sĩ giang hồ kia còn không phải lật tung cả cái đế quốc này lên rồi? Nên nhớ, Tứ đại đế vương gia tộc, đều có một nhóm lão tổ tu vi cao cường, chí ít cũng có người đã đến cấp Thánh!



Lăng Huyền Phong cảm thấy ngột ngạt. Đúng vậy, hắn vẫn còn quá non. Kiếp trước đã đọc biết bao nhiêu tiểu thuyết. Chẳng phải mỗi đại gia tộc đứng đầu đều có một nhóm lão tổ trâu bò thủ hộ hay sao? Tại sao mình lại không nghĩ đến chứ?