Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

Chương 270 : Về Ngọa Đương

Ngày đăng: 22:56 07/03/21


- Ha ha ha! Tiểu tử, ngươi thử đỡ thêm 1 chiêu Tử Sắc Hỏa Liên của lão phu xem sao!



Lâm Chấn cười như điên dại, lập tức phất tay, Hỏa Liên nhanh chóng phá không tiến đến.



Lăng Huyền Phong nhắm mắt. Xong, như vậy là kết thúc....



- Không! Không thể kết thúc thế này được! Bản thiếu gia là Người ngoài số mệnh! Không thể chết ở đây!



Nói xong, hắn đẩy Cát Dụ Thành rồi nói:



- Cát lão, mau rời đi, ta sẽ quay lại Ngọa Đương hội họp với mọi người!



Cát Dụ Thành lắc đầu:



- Giáo chủ, ngài đừng nói dối lão phu. Ngài muốn lão phu làm một kẻ tham sống sợ chết hay sao? Phục Ma Hội chúng ta, làm gì có kẻ tham sống sợ chết? Cho dù hôm nay được chết bên cạnh ngài, cũng là một loại vinh hạnh!



Lăng Huyền Phong cười:



- Ha ha! Không hổ là Tam Đương Gia của Phục Ma Hội! Có chí khí! Nếu như thoát được một kiếp này, ta sẽ kính lão một ly!



- Giáo chủ quá lời! Một ly không đủ, phải ngàn ly! Ha ha ha ha!



Hai người cùng cười lớn, quay lại đối đầu với Tử Sắc Hỏa Diễm như thần chết tiến tới gần, mặt không đổi sắc.



Đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt vang lên sau lưng họ:



- Uống rượu sao? Vậy thì Lăng Huynh đệ phải mời mỗ một chén rồi!



Một bàn tay đặt lên vai của Lăng Huyền Phong, đẩy hắn lui lại. Tức thì trước mặt hắn xuất hiện một bóng lưng cao ngất, thân mặc hồng bào, đội nón lá tre chắn trước mặt.



- Là Diệp lão huynh? Ha ha? Dăm ba chén rượu, bản thiếu gia vẫn là mời được!



Lăng Huyền Phong thấy người tới chính là Thu Hồng Diệp, liền thở phào nhẹ nhõm, tảng đá nặng trĩu trong lòng, rốt cục cũng được bỏ xuống. Bây giờ, hắn mới cảm thấy được một trận đau nhức toàn thân toát lên từ những vết thương, nhe răng nhếch miệng lên hắn nói:



- Cát lão, có Diệp huynh ở đây, thì yên tâm rồi...



Nói xong, hắn ngã xuống, bất tỉnh.



- Giáo chủ!!!



Trước khi triệt để mất đi nhận thức, hắn nghe thấy tiếng Cát Dụ Thành la lớn, cùng với hình ảnh Thu Hồng Diệp chậm rãi rút đao nghênh đón Lâm Chấn.



- ---------------------------------------



Không biết bao lâu sau...



- Ha ha! Không hổ là tôn tử của lão phu! Rất khá!



- Phi! Nó là tôn tử của lão nương! Lão thất phu ngươi tránh qua một bên! - Một giọng nói khác bất mãn vang lên



- Ta...!!! - Lão goa kia cứng họng nhìn trân trối.



Kháo! Nó là nhi tử của nhi tử lão phu, không phải tôn tử thì là cái mẹ gì? Nhưng mà lão cũng không có tranh cãi. Lão phu nhân nhanh chóng chạy đến bên giường đỡ Lăng Huyền Phong lên nói:



- Tôn tử bảo bối, ngươi dọa chết lão nương rồi! Làm gì mà để bị thành ra thế này?



Lăng Huyền Phong không khó nhận ra hai người vừa đến là Lăng lão gia tử cùng lão nãi nãi của mình:



- Gia gia! Nãi nãi! Ta không sao, tĩnh dưỡng vài ngày là đủ rồi.



- Hừ! Còn không phải tại lão già ông, bảo ông đi chăm sóc cho nó, rốt cục lại thành ra thế này? Ông còn có mặt mũi nữa không hả?



Lăng lão phu nhân tức giận chỉ tay vào mặt Lăng lão gia mà mắng.



- Ta...!!



Lại một lần nữa Lăng lão gia tử nghẹn lời:



- Kháo! Tiểu tử này còn mạnh hơn ta mấy trăm lần, lão phu còn đang đợi hắn hiếu kính a!



- Lão còn nói? Đêm nay ngủ dưới đất!



Phụt!!



Mọi người xung quanh dở khóc dở cười nhìn hai vợ chồng già, chỉ biết lắc đầu cười khổ. Dương Quá ở một bên nói leo:



- Lão gia! Lão phu nhân! Ta đã nói rồi, thiếu gia là tiểu Cường, đánh không chết, mọi người đừng lo!



Sặc!



Lăng Huyền Phong trên trán hiện lên một vài vạch đen, hắn hướng Dương Quá nói:



- Quá nhi! Ra đây thiếu gia bảo.



Dương Quá ngây thơ vô số tội tiến tới



- Thiếu gia! Có gì phân phó? Ta... Ai nha!!!



Chát!!!



Một cái cốc đầu thực mạnh gõ vào gáy của Dương Quá khiến hắn ôm đầu kêu thảm.



- Con bà nó! Tiểu tử ngươi mới là tiểu Cường! Cả nhà ngươi mới là tiểu Cường! Ghê chết bản thiếu gia rồi!



Gõ được Dương Quá một cái, hắn tức giận mất đi phân nửa, liền quay qua hỏi:



- Nãi nãi! Quách Nguyên Soái cùng mọi người đâu?



- Hẳn đang bàn chính sự ở phủ Thành Chủ.



- Quá nhi! Đưa ta qua đó!



- Ấy! Phong nhi, thương thế của ngươi còn nặng, hay là để sau đi!



- Không sao, ta vẫn chịu được, Quá nhi, đi thôi!