Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống
Chương 39 : Dị biến!
Ngày đăng: 14:31 30/04/20
Như vậy là đã xác định được mục tiêu tiếp theo: đi tìm vị Lưu đại phu trong thành, có lẽ ông ta có chút manh mối, hơn nữa làm cho Lăng Huyền Phong phải bận tâm đó chính là câu cuối cùng trong mảnh nhật ký: Tấn công làng không chỉ có lũ sói? Vậy thì ai? Hoặc có lẽ là cái gì?
- Thiếu gia! Ngài nhìn ra cái gì chăng?
Lý Mục thấy thiếu gia không nói gì, chỉ cau mày suy nghĩ, liền dè dặt hỏi. Lăng Huyền Phong dứt khỏi dòng suy nghĩ, liền nhìn xung quanh, sau đó nói:
- Đi, chúng ta phải đi ra khỏi nơi này trước khi trời tối, ta nghĩ chúng ta đang vướng phải rắc rối lớn!
Hắn càng nói sắc mặt ngày càng khó nhìn, trong lòng hắn cảm giác nguy cơ ngày càng lớn, tim đập mỗi lúc một nhanh. Kinh nghiệm 3 năm làm lính của hắn khiến cho hắn rất có cảnh giác với nguy hiểm. Cả 3 Ảnh vệ đều không nói gì, chỉ phục tùng mệnh lệnh đi tìm ngựa. Nhưng khi bọn hắn đến chỗ buộc ngựa thì thấy một mảnh trống không, hơn nữa trên nền đất còn có vết máu, hơn nữa còn khá mới, Lý Mục liền chạy về bẩm báo:
- Thiếu gia! Không xong rồi! Ngựa của chúng ta đã biến mất! Có vẻ như bị tấn công! Ta thấy có vết máu dưới đất!
- Không xong! Chúng ta bị phát hiện rồi! Nhanh chóng chạy thoát khỏi nơi này ngay!
- Thiếu gia! Chúng ta bị người của Hoàng Gia hay Dương Gia phát hiện sao?
- Không phải! Hoàng Gia với Dương Gia không có đủ bản lĩnh mà thoát khỏi quan sát của ta! Ta nghi ngờ có một tồn tại khác ở nơi này. Không nói nhiều nữa, đi mau! Gần đây nhất là Ngọa Đương thành, chúng ta phải tới đó trước khi trời tối!
4 người lập tức đề khí, vận khinh công chạy nhanh khỏi thôn, hướng về phía Ngọa Đương Thành. Khi chạy tới cổng thôn, cả 4 nhìn thấy có một bóng người đang vật vờ ở đường đi, cả 4 lập tức dừng lại, rút vũ khí đề phòng. Lý Mục đánh mắt cho Trương Lâm. Hiểu ý, Trương Lâm tiến đến gần hô lớn:
- Vị bằng hữu này, chúng ta có một chút chuyện muốn đi qua đường này, phiền bằng hữu có thể nhường đường chăng, tại hạ vô cùng cảm kích.
Đáp lại hắn là một sự im lặng đến rợn người. Trương Lâm tiếp tục hô lớn:
- Tất cả nghe lệnh, lập tức lưng tựa vào lưng, con nào tiến đến thì lập tức chặt đầu hoặc đánh tan xác, đâm vào tim không có tác dụng, chú trọng nhất kích tất sát, không cần thiết phải phí sức, bọn hắn không phải là người, không có đấu khí, chỉ được cái số đông, nếu chiến thuật hợp lý thì sẽ thoát khỏi nơi này! Nghe rõ?
3 người Ảnh Vệ không để ý vì sao vị thiếu gia hàng ngày là một tên phong lưu đàng điếm nay lại có thể phát ra một chiến thuật như vậy, họ chỉ chú tâm nhìn đám cương thi trước mặt mà nghe lệnh theo tiềm thức
- Rõ!!!
Bầy cương thi lập tức lao tới, tiếng gào rú vang vọng một góc trời. Vì cả 4 người tu vi đều là võ sư, đánh lại đám cương thi này thì quả thật như uống một cốc trà, nhưng số lượng quá đông, khiến bọn hắn chật vật né tránh. Vì đều là cương thi nên muốn đánh chết chỉ có phá hủy thân xác hoặc chặt đầu. Công việc tuy khá dễ dàng, nhưng vì số lượng quá đông nên cả 4 có chút ăn không tiêu. Cũng may đàn cương thi không phải là vô tận, chỉ có hơn 100 con.
Vừa sử dụng kiếm chém bay đầu 2 con cương thi, Lăng Huyền Phong lập tức tung chưởng đánh nát đầu một con cương thi khác đang chuẩn bị đánh lén Mục Uyển Thanh, hắn hét:
- Thanh nhi! Cẩn thận chút! Chú ý xung quanh mình!
- Dạ!
Cả 4 người chật vật đánh giết suốt 1 canh giờ, ai đấy đều đã thấm mệt, ngay cả Lăng Huyền Phong vừa đánh vừa uống thuốc hồi nội lực cũng có chút không đỡ nổi. Cũng may là chỉ còn vài con lẻ tẻ, Lý Mục và Trương Lâm lập tức lao tới giết chết.
Cuối cùng cũng xong, đàn cương thi đã bị tiêu diệt, cả 4 người ngồi xuống thở hổn hển, mồ hôi lạnh toát ra đầy đầu. Nhìn đống xác trước mặt, Lăng Huyền Phong vừa thở dốc vừa nói:
- Xem ra theo như lời trong nhật ký của trưởng thôn, tấn công ngôi làng không phải là lũ sói, mà là đám cương thi. Như vậy chúng ta có thể kết luận là thôn dân trong làng biến mất tám chín phần đều bị biến thành cương thi. Có kẻ nào đó đã giở trò! Thật đáng hận!
-