Tối Cường Cửu Âm Chân Kinh Hệ Thống

Chương 41 : Hỏi thăm

Ngày đăng: 14:31 30/04/20


- Thường lão bản khách khí, thiếu gia nhà chúng ta đi ra ngoài du ngoạn, sắc trời cũng đã tối nên rẽ vào quý điếm để dùng bữa, sau đó muốn thuê phòng ở một thời gian - Lý Mục lên tiếng.



- Ồ? Thế các vị thứ lỗi cho lão phu tò mò, các vị thuộc gia tộc nào, từ phương nào tới?



- Chúng ta.....



Lý Mục đang định lên tiếng thì bị Lăng Huyền Phong khẽ kéo lại. Động tác của hắn rất nhanh, không để ai phát hiện.



- Thường lão bản cũng là người thích bát quái (tám chuyện) đó nha. Nhưng tiết lộ chút thông tin cũng không sao. Xin tự giới thiệu, bản thiếu gia họ Lăng, tên chỉ có một chữ là Thiên. Còn đây là tiểu thiếp của ta, tên Uyển Thanh, 2 hộ vệ của ta Trương Long, Triệu Hổ.



- Hóa ra là Lăng công tử. Nếu ngài họ Lăng, chẳng lẽ ngài tới từ Mặc Thủy thành?



- Ha ha! Thường lão bản nói đùa, bản thiếu gia chỉ tới từ một tiểu gia tộc ở phương Nam, chẳng qua cũng trùng họ Lăng thôi, làm sao kham nổi 2 chữ Lăng Gia chứ. Hơn nữa, Lăng Gia hiện tại chỉ có 3 công tử là đại thiếu Chấn Đông, tam thiếu Huyền Phong và tứ thiếu Hiếu Kiệt. Lão bản chẳng lẽ nghe tới ngũ thiếu gia của Lăng Gia hay sao



Lăng Huyền Phong lắc đầu cười nói. Thường lão bản cũng bán tin bán nghi. Dù sao họ cũng chỉ là người qua đường, tùy tiện trả lời như thế nào là việc của họ, miễn sao họ không gây chuyện ở đây là được. Nghĩ tới đây Thường lão bản liền bình thường trở lại, sau đó tiếp tục nói:



- Ha ha, thứ lỗi cho Thường mỗ hơi hiếu kỳ, nếu Lăng công tử có nhã hứng thì có thể cùng lệnh phu nhân ở tại bổn điếm một thời gian chơi đùa cũng được.



Mục Uyển Thanh nghe thấy hắn nói mình là tiểu thiếp của hắn, tức thì mặt ngọc đỏ bừng, cúi đầu xuống, vô cùng xấu hổ. Không nhịn được vươn tay ra véo vào hông hắn một cái. Lăng Huyền Phong đau tới mức nhe răng, trợn mắt lên nhìn nàng. Mục Uyển Thanh lè lưỡi tinh nghịch trêu hắn.



- Khụ Khụ! Thường lão bản, tùy tiện cho ta 2 gian phòng ở trong khách điếm, trước đó dọn cho chúng ta một mâm cơm, chúng ta cảm thấy hơi đói.
- Chuyện này... Thuộc hạ tuân mệnh. Lý Mục ánh mắt phức tạp nhìn Lăng Huyền Phong. Từ trước tới nay, cho dù người hành xử tùy tiện trong Lăng Gia là Lăng tam gia cũng không dám tùy tiện vi phạm luật lệ, nay tam thiếu gia không những không để ý, hơn nữa trắng trợn vi phạm luật lệ, bắt bọn hắn ngồi cùng ăn, làm cho 3 người tự dưng có một cảm giác khó tả trong lòng.



- Uy! Các ngươi nhìn cái giề? Mỹ nữ nhìn ta còn miễn cưỡng được, ví dụ Thanh nhi nhìn ta còn hiểu được, 2 tên đại nam nhân các ngươi cũng nhìn ta là sao? Ta không phải cái kia thích đấu kiếm à nha!



- Phụt!!!



Mục Uyển Thanh nghe hắn nói lung tung như vậy thì bật cười, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng "đấu kiếm" là như thế nào nàng không hiểu.



- Thiếu gia! Đấu kiếm là gì a? - Một đôi mắt to tròn xinh đẹp hướng về hắn nhìn, làm cho Lăng Huyền Phong trong lòng cảm thấy không thoải mái.



- Khụ! Khụ! Cái này... Ách... Tiểu nương tử a... Cái này hơi khó giải thích.. Khụ... Khụ... Hay là ta nói thế này cho dễ hiểu: Kiếm của ta thà nhiễm máu của địch nhân hơn là nhiễm phân của đồng đội a!



Cả 3 Ảnh Vệ trầm tư suy nghĩ, sau đó nhận ra hắn đang nói cái gì, lập tức sắc mặt đen thui. Mục Uyển Thanh sắc mặt như quả gấc chính véo vào hông hắn:



- Tử sắc lang! Đồ biến thái! Không ngờ chàng nhỏ tuổi như vậy mà lại có thể nghĩ ra những thứ bậy bạ như vậy.



- Oan uổng a! Ta không muốn nói nhưng nàng bắt ta nói a!



Cả 4 người cười đùa với nhau, vô hình chung không khí thoải mái hơn, không còn gò bó như trước.