Tối Cường Dâm Đế

Chương 17 : Hồ Nguyệt Phượng động tình.

Ngày đăng: 01:31 27/06/20

Trần Quân đưa Châu Tử Quỳnh và Tiểu Lộ rời khỏi cửa hàng, khí tràng của hắn chấn nhiếp toàn trường, khiến cho một đường thuận lợi, không hề có người nào dám ngăn cản.
Vẻ mặt Trương Thiến vô cùng âm trầm, nhìn qua đám khách nhân đang quan sát mình, ánh mắt bọn hắn mặc dù rất đỗi bình thường nhưng Trương Thiến có thể cảm thấy từng tia chế nhạo ẩn giấu trong đó, cái này khiến một kẻ cao ngạo như nàng sao mà chịu được.
"Nhìn cái quái gì, cút!"
"Một đám rác rưởi, ta cho các ngươi nhìn!!"
"Cút.. mau cút, đừng để ta thấy mặt các ngươi nữa..!!"
Trương Thiến giống như phát điên, vừa chửi vừa cầm lấy y phục trên giá ném loạn vào người khách hàng, khiến cho bọn hắn xùy xùy bĩu môi dắt tay nhau rời đi, vọng lại từng tiếng khinh miệt cực độ.
"Mẹ nó. Nữ nhân điên!"
"Haahaha.. Soái ca kia nói đúng thật, nhân cách của ả hôi thối như cái bệ xí, cách xa như vậy mà ta vẫn còn ngửi thấy mùi.."
"Đuổi ta, ta thèm vào!!!"
"..."
Hồ Dao nơi nào đã gặp qua Trương Thiến như vậy, sau một lúc ngây ngốc liền đã đi lên nắm lấy tay nàng.
"Thiến Thiến, ngươi bình tĩnh lại đi.."
"Bình tĩnh.. bình tĩnh cái con mẹ ngươi!!"
Trương Thiến giận dữ vung tay Hồ Dao ra, sau đó không kiêng nể tát cho Hồ Dao một tát cực mạnh trên má, lực lượng to lớn khiến cho năm dấu tay đỏ rực nháy mắt hiện ra.
Một tát này xem ra khiến Trương Thiến nguôi ngoai không ít, chẳng thèm để tâm một chút tới cảm xúc của Hồ Dao, Trương Thiến hừ lạnh quát lớn.
"Mau đi điều tra cho ta xem nam nhân kia là thần thánh phương nào!! Làm không được chuyện này thì cút, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa!!"
Hồ Dao xoa xoa gò má nóng rực, gật đầu rời đi, cái đầu cúi xuống vô cùng thấp, khiến cho ai cũng nhìn không ra hàn ý che giấu trong mắt.
...
"Trần soái ca, vừa rồi thật cảm ơn ngươi!" Tiểu Lộ vỗ vỗ bộ ngực, thở phào một hơi nói, bộ dáng nghĩ mà sợ. "Ngươi nếu không đến, bọn ta thật sự không biết nên làm thế nào. Ả Trương Thiến kia thật ghê tởm, ỷ thế hiếp người quá đáng.."
Trần Quân cười nhạt, mỉm cười nhìn Châu Tử Quỳnh.
"Không có gì, Tử Quỳnh, ngươi không sao chứ!"
"A.. Ta.. ta không sao.."
Lúc này, Châu Tử Quỳnh trong đầu đều là những hình ảnh khi nãy trong cửa hàng, Trần Quân xuất hiện cứu giúp ngay lúc nàng cần nhất, sau đó thân mật nâng cằm nàng lên, nói rằng nàng là nữ nhân hoàn mỹ nhất trong mắt hắn..
Cái này, cái này có tính là tỏ tình không nha.
Không nên a, chúng ta chỉ mới gặp nhau một buổi sáng, hắn trước đó còn phi lễ ta, ta... ta nên đáp lại như thế nào đây..
"Tử Quỳnh, mặt ngươi làm sao lại đỏ như vậy!!" Tiểu Lộ tò mò hỏi.
"Mặt ta bình thường a, đỏ chỗ nào??."
"Ta biết rồi.. Tiểu Quỳnh ngươi đây là động xuân tâm rồi nha, Trần đại soái ca, ngươi cách mạng xem ra sắp sửa thành công rồi..."
Tiểu Lộ cười gian, lời nói thẳng thừng khiến Châu Tử Quỳnh như dẫm phải đuôi, vội vã chối đây đẩy.
"Ngươi nói luyên thuyên cái gì.. Ta mới không phải..."
"Hehe..."
"Ngươi cười cái gì.. Hừ.. Ta cho ngươi cười.."
Châu Tử Quỳnh thẹn quá hóa giận, đưa ma trảo lên muốn sử lại bài cũ, nhưng Tiểu Lộ rất kịp thời núp ra sau lưng Trần Quân, đoạn lè lưỡi ra trêu tức nàng.
Trần Quân cười cười, trong lòng có chút vui vẻ, hắn đưa tay hóa giải tràng diện.
"Được rồi, vừa nãy là đều lỗi của ta, đã để các ngươi vào nhầm hang sói. Nghĩ đến các ngươi cũng không còn tâm tư dạo phố, hay là chúng ta đi ăn chút gì đó ngon ngon nha, xem như là ta bồi tội!!"
"Oa.. Trần soái ca, ngươi thật là tốt!! Yêu ngươi chết mất!!"
Nghe nói đến ăn, Tiểu Lộ liền giơ lên hai tay đồng ý, mười phần hưng phấn gật đầu.
"Không cần. Bọn ta có việc phải về rồi, đa tạ hảo ý của ngươi.." Châu Tử Quỳnh vậy mà bất ngờ từ chối, nàng tránh né ánh mắt Trần Quân, sau đó gọi Tiểu Lộ. "Lộ Lộ, chúng ta đi thôi.!!"
"A.. Nhưng mà.." Tiểu Lộ vạn phần không nỡ, có trai đẹp hộ tống, còn mời ăn ngon, đây là thịnh sự cỡ nào a..
"Còn nhưng cái gì.. Ngươi không đi ta đi.."
Thấy thái độ Châu Tử Quỳnh kiên quyết như vậy, Tiểu Lộ cũng không tiếp tục mè nheo, quyến luyến chạy từ sau lưng Trần Quân tới, sóng vai Châu Tử Quỳnh.
"Tiểu Quỳnh, ngươi thật là.. Trần soái ca, tạm biệt ngươi nha..!!"
Trần Quân không hề có ý tứ giữ các nàng lại, biết Châu Tử Quỳnh trong lòng vẫn có khúc mắc, hắn chỉ mỉm cười gật đầu, để cho các nàng rời đi.
Đương nhiên, đó là bởi vì lúc nãy đi mua sắm ba người nói chuyện, hắn đã biết Châu Tử Quỳnh cũng là sinh viên đại học Thanh Hoa, nơi mà sớm muộn hắn sẽ vào, đã thế thì cần gì phải hấp tấp đây.
Thời gian còn nhiều!
...
Công ty thời trang Bạch Hồng, phòng tổng giám đốc.
Hồ Nguyệt Phượng ngồi tại nơi bàn làm việc, dung nhan kiều diễm thập phần nghiêm túc, chiếc áo khoác lông thú đã được nàng cởi ra treo trên giá, trên người nàng chỉ còn mặc một chiếc váy tím trễ cổ, lộ ra một mảnh trắng hồng trước ngực, cùng với một cái rãnh sâu mê người.
Tiếng gõ cửa "cốc cốc" đột nhiên vang lên.
"Mời vào!"
Theo lời nói của Hồ Nguyệt Phượng phát ra, bên ngoài liền đi vào một em gái thư ký xinh đẹp, tóc ngắn năng động, ăn mặc thanh lịch mà không thiếu phần gợi cảm.
Chính là Lương Ngọc, thư ký riêng của nàng.
"Giám đốc Hồ, đây là hồ sơ của những người mà ta đã liên hệ được!"
Lương Ngọc đi tới đứng sau lưng Hồ Nguyệt Phượng, sau đó đặt một tập hồ sơ lên bàn, đoạn giở ra từng trang, lên tiếng giới thiệu.
"Đây là Vương Minh Hoa, nữ ca sĩ trẻ mới nổi từ sau chương trình Giọng hát vàng, độ phủ sóng đang rất rộng, cũng không có scandal nào, chỉ là giá cả có chút cao bất hợp lý."
"Người này là Clara Lee, tin rằng giám đốc cũng đã biết, mộ nữ người mẫu gợi cảm đến từ Hàn Quốc..."
"Còn đây là Phùng Mạc, một minh tinh tuyến hai..."
"...."
Hồ Nguyệt Phượng ánh mắt từ đầu tới đuôi nhìn qua những trang hồ sơ, đối với mấy người mà Lương Ngọc giới thiệu, trong lòng nàng cảm thấy có chút không vừa ý lắm.
"Tiểu Lương, bộ sưu tập lần này chính là một trận đánh lớn của chúng ta, công ty dốc rất nhiều tâm huyết vào nó. Những người này tuy rằng đã rất tốt, nhưng ta sợ rằng vẫn không đủ.."
"Vâng, giám đốc. Vậy để ta đi liên hệ với những người khác!" Lương Ngọc gật đầu.
"Không cần!" Hồ Nguyệt Phượng lắc lắc đầu. "Việc này để ta làm!"
"Giám đốc, ta quên mất một chuyện. Kinh phí của công ty chúng ta đã dốc hết sức cho bộ sưu tập, trong ngân khố công ty tạm thời không có đủ tiền để mời những người khác. Chuyện này..."
"Không cần ngươi lo, đi xuống đi!"
"Ân!"
Tiểu Lộ cung kính thối lui ra ngoài, không quên khép kín cửa lại, để mặc một mình Hồ Nguyệt Phượng trầm ngâm trong phòng.
Nghĩ nghĩ một lúc, Hồ Nguyệt Phượng tựa hồ đã có chủ ý, khóe môi buông lỏng, sau đó nàng liền đứng dậy, đi tới phía túi xách đang treo của mình, đoạn mở nó ra.
Một quả mướp đắng dài cỡ hai gang tay bị Hồ Nguyệt Phượng lấy ra, da mặt quả mướp vô cùng sần sùi khó coi, nhưng trong mắt Hồ Nguyệt Phượng lúc này, tựa hồ lại nhìn thấy một vật rất quý giá vậy.
"Đều là do tiểu tử thúi hãm hại.. Cũng không biết cầm tiền của ta đi làm gì rồi, mới một buổi sáng mà đã tiêu hết hơn trăm vạn.."
Hồ Nguyệt Phượng nhẹ gắt gỏng một tiếng, còn tốt nàng không biết Trần Quân là lấy tiền của mình đi lấy le với gái, nếu không sợ rằng sẽ tức chết.
Nhìn qua quả mướp đắng, Hồ Nguyệt Phượng liền nghĩ tới dương căn to lớn mạnh mẽ của Trần Quân, đôi môi đỏ mọng khẽ liếm, toàn thân khô nóng.
Nàng liền đi tới chốt kín cửa phòng, sau đó gấp gáp trở lại ngồi lên mặt bàn, đoạn dang cặp đùi trắng nõn đầy đặn ra...
"