Tối Cường Dâm Đế

Chương 19 : Yêu hồ Phạm Băng Băng.

Ngày đăng: 01:31 27/06/20

Lại mây mưa thêm một hồi, Hồ Nguyệt Nha rốt cuộc sung sướng ngất lịm đi, Trần Quân cũng đạt được phần nào thỏa mãn.
Hắn để nàng nằm ngủ ở trên sofa, chính mình thì cầm lấy điều khiển bật ti vi lên tùy ý xem một chút giết thời gian.
Lăng Thiên giới một số tinh cầu cấp thấp cũng tồn tại những thứ khoa học kỹ thuật tương tự, Trần Quân trong lúc ngao du thiên địa đã từng có dịp hóa phàm làm quen, cho nên hắn không hề bỡ ngỡ hay tò mò gì cả.
Trên ti vi lúc này đang chiếu chính là một bộ "Võ Tắc Thiên truyền kỳ", bộ phim đang làm mưa làm gió bên trong Hoa Quốc, do nữ diễn viên đình đám Phạm Băng Băng thủ vai chính.
Nội dung phim cũng không có gì đáng nói, chỉ là kể về cuộc đời của một cung nữ tên Võ Mỵ Nương, sau bao nhiêu biến cố trắc trở, nàng cuối cùng đã trở thành vị nữ hoàng cao cao tại thượng duy nhất Hoa Quốc, Võ Tắc Thiên.
"Tốt một cái yêu hồ!"
Trần Quân xem phim một lúc, liền không tự chủ được bật thốt tán thưởng.
Dù là dâm đế hung danh hiển hách Lăng Thiên giới, ngự nữ không có một vạn cũng phải tám ngàn như hắn, đối với nhan sắc Phạm Băng Băng vậy mà cũng rất ưa thích, có thể thấy được mị lực Phạm Gia là to lớn đến nhường nào.
Lúc này, trong "Võ Tắc Thiên truyền kỳ", Phạm Băng Băng đang hóa thân thành một cái nữ vương uy nghi cao quý, đầu đội mũ phượng, trên người mặc váy áo đỏ dát vàng hoa lệ, để lộ phần ngực trên trắng mịn, toàn thân nàng tràn đầy vẻ quyến rũ kiêu sa.
Nhan sắc của Phạm Băng Băng vốn dĩ đã vô cùng xinh đẹp, nàng nổi tiếng với ngũ quan tinh tế và hoàn mỹ, làn da trắng ngần cùng đôi mắt đẹp biết nói, lúc này mặc lên người đế phục càng khiến nàng toát ra một vẻ lộng lẫy, sang trọng, khí chất tôn quý hiện ra cực độ.
"Không nghĩ tới tùy tiện xem một chút lại có thể thấy được một cái yêu hồ tu vi cao thâm như vậy, xem ra ta vẫn là có chút khinh thường nơi này!!"
Trần Quân hơi ngẫm nghĩ.
Mặc dù tu vi lúc này của hắn còn hơi yếu kém, nhưng ánh mắt vẫn tại, Phạm Băng Băng là hồ yêu hắn xem rõ ràng, hơn nữa còn là một cái yêu vương, nếu không liền đã không thể hóa hình.
Trong lòng hắn hiện ra một chút coi trọng đối với Thiên Hải tinh, tuy nhiên cũng chỉ là một chút mà thôi, ngược lại hắn càng nhiều chính là ưa thích.
Phạm Băng Băng sao, ta kết nàng rồi!
Một bộ phim xem hơn ba mươi phút, Phạm Băng Băng thỉnh thoảng liền có mấy cái phân cảnh nhớ lại chuyện xưa, mỗi một phân cảnh, nàng liền như biến thành một người khác vậy.
Lúc còn là một cung nữ ngây thơ mới nhập cung, Phạm Băng Băng liền giống như một tiểu nha đầu mới lớn, vẻ đẹp tinh xảo mang theo vẻ thanh thuần trong sáng, lúc địa vị dần dần tăng lên, nàng trên người cũng liền toát ra thêm vài vẻ thành thục, quyến rũ hơn.
Tại mỗi một đoạn, Phạm Băng Băng giống như một cái yêu xà lột xác, cải biến không chỉ dung nhan, mà khí chất nàng cũng theo đó thiên biến vạn hóa, phối hợp diễn kỹ phi thường điêu luyện của nàng, tập phim trở nên rất hấp dẫn, làm Trần Quân xem không rời mắt.
"Trước mắt, vẫn là phải tăng lên tu vi mới được.."
Nhìn thấy Phạm Băng Băng mỹ lệ mà mạnh mẽ, vốn dĩ muốn lười biếng nhàn hạ Trần Quân lúc này không khỏi kích lên động lực tu luyện.
Trần Quân tắt ti vi đi để cho mọi thứ trở nên yên tĩnh hơn, sau đó hắn liền khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Hồ Nguyệt Nha.
Đôi mắt nhắm chặt, trong lòng mặc niệm Vô Trần quyết, hai tay Trần Quân theo đó kết ấn rồi phân biệt đặt lên đầu gối, chỉ trong chốc lát, hắn đã bắt đầu nhập định, thổ nạp chút linh khí yếu ớt lơ lửng xung quanh.
...
Hồ Nguyệt Phượng rời khỏi chiếc Bentley sang trọng của mình, đi trở về nhà, bước chân không tự chủ được có chút nhanh hơn.
Chính nàng cũng không hiểu rõ bản thân tại sao hôm nay lại nôn nóng khác thường như vậy, là bởi vì lo lắng con gái một mình ở cùng Trần Quân sẽ phát sinh chuyện xấu, vẫn là vì lý do nào khác sao.
Không rõ nữa, Hồ Nguyệt Phượng chỉ biết là, nàng bây giờ nàng rất muốn nhanh chóng trở về nhà.
"Uy, các ngươi đang làm gì vậy?"
Đẩy cửa đi vào, Hồ Nguyệt Phượng không khỏi ngẩn người.
Sự việc như trong suy nghĩ cũng không phát sinh, trái lại nàng thấy Trần Quân và Hồ Nguyệt Nha đều đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa, tư thế có chút kỳ lạ, nhưng ánh mắt hai người lại nhắm chặt, thần thái mười phần tập trung.
Cái này cũng nhờ Hồ Nguyệt Nha kịp thời tỉnh lại, sau khi dọn dẹp chiến trường, nàng liền muốn cùng Trần Quân đi tắm rửa rồi mặc vào y phục, đương nhiên Trần Quân đồng ý, hơn nữa trong khi tắm rửa hai người còn đại chiến thêm mấy lần.
Sau đó, Trần Quân liền cùng Hồ Nguyệt Nha xếp bằng tu luyện.
Vốn dĩ người tu luyện nên về phòng riêng để tránh bị người quấy rầy, nhưng Trần Quân lòng có suy tính, cho nên hai người liền ở tại phòng khách, đợi Hồ Nguyệt Phượng trở về.
"Ta và Tiểu Nha đang tu luyện!" Trần Quân nhàn nhạt mở mắt, sau đó bình thản nói với Hồ Nguyệt Phượng.
"Tu luyện???" Hồ Nguyệt Phượng tràn đầy kinh ngạc. "Ngươi nói là, Tiểu Nha đang tu luyện giống như trong phim, trở thành tiên nhân trường sinh bất lão??"
"Đúng thế, là ta dạy nàng."
Trần Quân tùy ý trả lời, sau đó hắn liền ra hiệu Hồ Nguyệt Phượng theo hắn lên lầu.
Đợi cho hai người đứng đối mặt trong phòng, lúc này, sắc mặt Trần Quân mới hiện ra một tia nghiêm khắc. "Ta hi vọng mới vừa nãy là lần duy nhất, sau này trong lúc Tiểu Nha tu luyện, ngươi tận lực không nên làm phiền nàng, nếu không rất dễ dàng xảy ra chuyện!"
Thấy bộ dáng Trần Quân trịnh trọng như vậy, Hồ Nguyệt Phượng cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó mắt đẹp sâu kín nhìn hắn.
"Ngươi.. ngươi tại sao lại dạy Tiểu Nha tu luyện?"
"Tại sao ư?" Trần Quân mỉm cười. "Tiểu Nha nói muốn ở bên cạnh ta, ta liền để cho nàng trở nên mạnh hơn, nếu không tương lai nàng liền bóng lưng của ta cũng không đuổi kịp.."
"Cái gì. Ngươi sẽ.. rời đi sao?" Hồ Nguyệt Phượng nghe ra trong lời nói của hắn một chuyện, đó là con gái mình đã có ý với hắn, nhưng nàng mở miệng vậy mà lại hỏi một chuyện khác.
"Đương nhiên, nơi này lại không phải là nhà của ta, ta chỉ là tá túc nơi đây một đoạn thời gian, tùy thời đều có thể rời khỏi!"
Trần Quân thản nhiên nói, đoạn hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn về phương xa.
Trên người hắn lúc này giống như tản mát ra một cỗ tiêu dao phóng khoáng vô cùng, tựa hồ một cánh chim bằng bay lượn giữa thiên không, không hề bị bất luận một cái gì có thể trói buộc lại.
Hồ Nguyệt Phượng nhìn góc nghiêng gương mặt hoàn hảo của Trần Quân có chút xuất thần, qua một hồi lâu, nàng mới tỉnh táo lại, nhỏ giọng hỏi.
"Ngươi.. ngươi có thể dạy ta tu luyện sao?"
Nghe vậy, Trần Quân lúc này mới quay sang, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
"Ngươi tại sao lại muốn tu luyện, việc này cũng không phải đơn giản như ngươi nghĩ, rất cần đại nghị lực."
"Ta.. ta.." Hồ Nguyệt Phượng ấp úng. "Ta cũng muốn.. trở nên mạnh mẽ.."
"Là vậy sao?" Trần Quân cười nhạt, cũng không truy cứu đến cùng, mà bình thản hỏi. "Ngươi nói xem, tại sao ta phải dạy cho ngươi!"
"Cái này.. Không phải ngươi đã dạy cho Tiểu Nha sao?!"
"Đó là vì Tiểu Nha đã đánh đổi tự do của mình, trở thành người của ta. Còn ngươi, ngươi có thể đánh đổi thứ gì?"
"Ta..."
Hồ Nguyệt Phượng tâm tư hỗn loạn, nàng thật sự đã bị Trần Quân mê đắm, nhưng chuyện hai mẹ con cùng thuộc về một nam nhân rất trái với luân thường đạo lý, cho nên nhất thời trong lòng nàng vẫn có một chút khúc mắc.
Trước đó ba người song tu làm tình điên đảo, đại khái còn có thể viện cớ là muốn trị liệu, mặc dù có chút bịt tai trộm chuông, nhưng ít ra có một tý sứt sẹo lý do, còn bây giờ thì là vì cái gì đây.
"Được rồi, ta cũng chỉ là nói một chút, ngươi không cần phải quan trọng như vậy! Hãy quên chuyện này đi, ngươi cứ yên ổn làm một cái phàm nhân, trải qua bình thường sinh hoạt là được rồi!"
Trần Quân nói, sau đó hắn liền cất bước muốn đi.
Chỉ là, bước chân vừa động, sau lưng Trần Quân đã truyền đến một cảm giác mềm mại đàn hồi phi thường, nơi eo hắn cũng bị một đôi tay trắng nõn ôm lấy thật chặt.
"Ngươi có ý gì?" Trần Quân thản nhiên hỏi, chỉ là nơi khóe môi hắn đã câu lên một vòng cung kín đáo.
Hồ Nguyệt Phượng ôm chặt lấy hắn, tham lam hít lấy mùi hương nam nhân tràn đầy mê lực trên người hắn, một đôi môi mọng khẽ mở, tràn đầy khẳng định.
"Ta muốn tu luyện!!"
"Nghĩ kỹ sao?"
"Ta đã nghĩ kỹ, ta cũng có thể cho ngươi tự do, tất cả mọi thứ của ta... Chỉ cần ngươi đừng ghét bỏ ta, để ta... được ở bên cạnh ngươi... và Tiểu Nha..."
Thấy bộ dạng nỉ non của Hồ Nguyệt Phượng, Trần Quân cũng không tiếp tục lắc lư nàng, hắn quay đầu, đưa tay nâng lên gương mặt diễm lệ, đầy vẻ phong tình của nàng lên ngắm nhìn.
"Vậy thì tốt, dù sao ngươi đã gọi ta lão công, ta cũng không thể vứt bỏ ngươi."
Hồ Nguyệt Phượng để mặc cho Trần Quân quan sát mình, nhìn gương mặt thần tuấn vô song cận kề trước mặt, trong đôi mắt đẹp của nàng hiện ra vẻ si mê nồng nhiệt.
"Lão công.. Từ nay.. Phượng nhi là của ngươi sao..."
"Đúng thế!" Trần Quân nhếch môi, bóp lấy gò má mềm mại trơn láng của nàng. "Phượng nhi, nàng bây giờ cảm thấy thế nào?"
"Phượng nhi rất vui... Lão công.. có thể đáp ứng Phượng nhi một chuyện không?"
"Chuyện gì?"
"Sau này trước mặt Tiểu Nha, ngươi hãy.. chú ý một chút, còn lại Phượng nhi sẽ phó mặc hết cho ngươi, tùy ngươi xâu xé..."
"À.."
Trần Quân không nghĩ tới lúc này rồi mà Hồ Nguyệt Phượng vẫn còn chú ý việc này như vậy, hắn cười cười, tỏ rõ đã hiểu.
Đương nhiên, trong lòng hắn nghĩ thế nào, có trời mới biết được.