Tối Cường Hệ Thống
Chương 10 : Sư huynh, xin dừng bước
Ngày đăng: 10:05 30/04/20
Dịch & biên: †Ares†
oOo
- Nghê sư huynh, có phải là chúng ta đến lộn chỗ rồi không?
Lâm Phàm nhìn kiến trúc mộc mạc tới cực điểm trước mắt, lại nhớ tới nơi ở của Mạnh sư huynh, quả chính là hai thái cực.
- Không sai đâu, đệ tử ngoại môn đều ở nơi này.
Nghê Minh Dương nói, đồng thời cười cười:
- Sư đệ, cố gắng lên, con đường tu luyện nếu không tiến thì ắt phải lùi, nhưng đệ là thiên tài, nhất định sẽ thành công.
- Cảm tạ Nghê sư huynh.
Lâm Phàm gật gật đầu:
- Nghê sư huynh, tại sao nơi này lại chênh lệch lớn với chỗ của Mạnh sư huynh vậy chứ?
- Sư đệ, Mạnh sư huynh là một trong mười đại đệ tử thiên tài kiệt xuất của ngoại môn, đãi ngộ tự nhiên sẽ khác. Sư đệ chỉ cần cố gắng nhất định sau này sẽ có đãi ngộ như Mạnh sư huynh.
Lâm Phàm nhìn Nghê Minh Dương, gật gật đầu, đây không phải là nói thừa sao? Bằng vào năng lực của bản đại gia, chỉ cần hơi cố gắng một chút, mười đại thiên tài kiệt xuất kia cũng thành ‘cây kinh nghiệm’ của ca.
Chỉ có điều hiện tại hẳn là vẫn nên điệu thấp một chút, từ từ bước từng bước vậy.
- Nghê sư huynh, đệ tử ngoại môn có tất cả bao nhiêu người vậy?
Lâm Phàm hỏi.
- Tám nghìn tám trăm tám mươi tám người.
Nghê Minh Dương nói.
Lâm Phàm vừa nghe, trong lòng nhất thời vui lên, hơn tám nghìn người, xem ra chỉ cần lợi dụng một nhóm thôi cũng đã đủ lên cảnh giới Tiên Thiên rồi.
- Sư đệ, đệ cười cái gì?
Nghê Minh Dương thấy Lâm Phàm ngây ngô cười một mình, có chút khó hiểu hỏi.
- Không, đệ có cười gì đâu. Sư huynh, đệ có chút mệt mỏi, chắc là đi nghỉ một chút đã đây.
Lâm Phàm giờ phút này muốn dò xét một chút tình huống chung quanh để nghĩ cách chuẩn bị làm một món lớn.
- Tốt, vậy sư đệ nghỉ ngơi cho tốt, sư huynh đi trước.
Nghê Minh Dương nói.
- Sư huynh, tái kiến, mấy ngày nữa đệ sẽ tìm huynh.
Lâm Phàm phất phất tay nói.
Vốn Nghê Minh Dương chuẩn bị rời đi, vừa nghe lời này, tức thì bị dọa mặt trắng nhợt, lập tức bước nhanh hơn.
Không được, sau khi trở về nhất định phải chuyển nhà, để kẻ này tìm đến mình, tuyệt đối không có việc gì tốt.
Vào đến trong phòng.
- Thì ra là thế.
Lâm Phàm gật gật đầu, thế này thì có chút phiền rồi.
Tất cả đều tu luyện trong phòng, cần phải nghĩ cách nào để hấp dẫn đám này ra mới được.
Chẳng qua… Hiện tại, Lâm Phàm có một việc vô cùng quan trọng cần làm ngay.
- Sư huynh, xin hỏi ở bên trong đệ tử ngoại môn thì uy vọng của huynh thế nào?
Lâm Phàm rất là chờ mong hỏi.
- Người người tôn kính.
Sư huynh vai phụ ngẩng đầu tự tin nói.
Lâm Phàm đánh giá đối phương một phen, có chút bức khí, hẳn là lời không giả.
- Xin hỏi đại danh của sư huynh.
Lâm Phàm hỏi.
- Hàn Lục.
Hàn sư huynh mặc dù không rõ sư đệ này vì sao lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn mở miệng nói cho đối phương.
- Hàn sư huynh, huynh thấy đệ thế nào?
Lâm Phàm hỏi.
Hàn Lục nghi hoặc nhìn thoáng qua Lâm Phàm, hàng ngàn hàng vạn ý nghĩ xoay chuyển trong lòng, sư đệ này tới cùng muốn làm gì? Mình bây giờ muốn đi tới chỗ trưởng lão truyền công mượn bí tịch, nếu chậm trễ để thời gian qua đi thì hối hận không kịp.
- Ta cùng với sư đệ lần đầu tiên gặp mặt, không thể nhận xét tùy tiện, nếu sư đệ còn có chuyện gì thì để lần sau lại bàn, giờ sư huynh có việc, phải đi trước.
Hàn Lục vội vàng nói, tựa như không muốn nói thêm lời nào cùng Lâm Phàm.
- Tốt, sư huynh đi thong thả.
Lâm Phàm khẽ cười nói.
Hàn Lục gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
- Sư huynh, xin dừng bước.
Lâm Phàm lúc này mở miệng.
- Sao?
Hàn Lục nghi hoặc xoay người.
Nhưng ngay ở một tích tắc xoay người này, Lâm Phàm tức thì hành động.
- Hầu Tử Thâu Đào…
-----oo0oo-----