Tối Cường Hệ Thống

Chương 1014 : Doạ Cho Bối Rối

Ngày đăng: 10:21 30/04/20


Người dịch: Tài

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào



Thi thể không mảnh vải che thân cứ như vậy đứng ở đó, trên bụng có mấy vết thương làm người ta nhìn thấy cũng phải giật mình, máu tươi phun ra đầy đất, kiếm ý cường hãn tràn ngập trong cơ thể Long Kim Phi, hoàn toàn đoạn tuyệt sinh cơ của hắn, có một hình ảnh đặc biệt nữa là chim nhỏ của hắn đang đung đưa theo gió.



Lúc này, Long Kim Phi vẫn còn một tia thần thức nhưng đầu óc hắn đã trống rỗng rồi, đến chết hắn vẫn không hiểu tại sao mình lại bị người ta đâm chết.



Ầm!



Thời khắc hắn suy nghĩ chỉ ngắn ngủi bằng một phần ngàn giây là kết thúc, sau đó thân thể Long Kim Phi ầm ầm ngã xuống đất, hai mắt từ từ mất đi thần sắc.



Những võ giả xung quanh kinh hãi vạn phần khi thấy cảnh này.



- A, chết rồi, hắn chết rồi.



- Hắn là tông chủ dự bị Côn Lôn Thần Tông đó nha, vậy mà người kia lại dám giết hắn, lần này đại sự xảy ra rồi.



Đồng bọn Long Kim Phi thấy cảnh này, thì cũng ngây ngốc đứng tại chỗ, không có bất kỳ động tác nào, giống như bị người ta doạ phát ngốc luôn rồi.



Nam tử phát sinh mâu thuẫn cùng Long Kim Phi cũng kinh hãi, sau đó hắn lập tức lui lại, xảy ra chuyện lớn rồi, tuyệt đối không thể lưu lại ở đây, nếu không bản thân sẽ bị liên lụy.



Dù sao Long Kim Phi cũng có thân phận tông chủ dự bị Côn Lôn Thần Tông, bây giờ không chỉ bị người đâm chết mà còn bị người lột sạch quần áo, quả thực mất hết thể diện của Côn Lôn Thần Tông mà.



Nếu Côn Lôn Thần Tông biết chuyện, tuyệt đối sẽ phát điên mất.



“Keng, chúc mừng chém giết cường giả Tổ cảnh sơ kỳ.”



“Keng, chúc mừng kinh nghiệm tăng cường...”



“Keng, thu được nhẫn trữ vật.”



“Keng, chúc mừng thu được Hạ phẩm Tiên khí Thiên Hỏa Thần Thương.”



Thu hoạch lần này khá tốt, vậy mà lại có một cái Hạ phẩm Tiên khí, nhưng đám đồ chơi cũng không có tác dụng đối với Lâm Phàm.



Hắn kiểm tra nhẫn trữ vật, thấy khá hài lòng, tên này có không ít đan dược, ngay cả hạ phẩm tiên đan cũng tích trữ không ít.



Lâm Phàm nhàn nhã đi về phía trước, võ giả chung quanh nhìn thấy hắn đi tới đều sợ hãi tản ra.



Ác nhân, đây là một tên ác nhân.



Trong lòng Lâm Phàm cao hứng vô cùng, vừa đi vừa nhìn trái nhìn phải một chút, hắn cảm thấy cuộc sống mới này của hắn có vận khí thật sự quá tốt, tùy tiện đi ngang qua một thành trì lại gặp được đệ tử Côn Lôn Thần Tông, nếu lúc trước, hắn chắc chắn sẽ không muốn lấy mạng nhỏ của đối phương nhưng bây giờ lại khác, trên dưới Côn Lôn Thần Tông đều muốn giết hắn, tại sao hắn còn phải hữu hảo với bọn chúng chứ, lão tử không sợ trời không sợ đất, gặp chuyện không hợp liền ra tay, chẳng thèm quản hắn có địa vị gì ở Côn Lôn Thần Tông.




Đám người hoảng sợ gầm to.



- Mấy người này ta biết, tên đi chân trần gọi là Thiên Sách Kim Tiên, không nghĩ tới hắn lại bị người ta doạ sợ đến như vậy.



Đại hán nhìn mấy người, trong mắt lóe lên vẻ xem thường.



- Nói xem, Long Kim Phi chết như thế nào.



Đại hán hỏi.



- Có một người đã giết Long Kim Phi.



Thiên Sách Kim Tiên sắc mặt trắng hếu trả lời.



- Giết thế nào?



Đại hán hỏi lần nữa.



- Là như vậy, người kia vỗ vai Long Kim Phi một cái, rồi lấy ra một cây chủy thủ sau đó đâm vào bụng Long Kim Phi, đâm như vậy một lần, hai lần, ba lần sau đó lại vỗ một cái khiến quần áo trên người Long Kim Phi hoàn toàn biến mất, người kia quá mức kinh khủng, hắn biết Long Kim Phi là tông chủ dự bị Côn Lôn Thần Tông nhưng hắn vẫn giết, hắn nhất định là một người điên.



Chín đại tông môn không có tông môn nào dễ trêu cả.



Đối phương biết rõ thân phận Long Kim Phi nhưng vẫn động thủ, hắn không muốn sống nữa rồi.



- Có ý tứ.



Trong đôi mắt thâm thuý của nữ tử lập loè vẻ kinh dị.



Đại hán nhìn mấy người này, một chút rồi quát lên.



- Cút.



- Vâng, là...



- Đại nhân, người này không đơn giản chút nào, Long Kim Phi dù gì cũng là Tổ cảnh sơ kỳ nhưng người kia lại có thể đơn giản giết hắn như vậy, khẳng định tu vi người này không kém.



Đại hán mở miệng nói.



- Không sao, chúng ta đến nhìn một chút.



Thanh âm cô gái nhẹ nhàng, nhưng trong đó lại ẩn chứa một loại hàn ý.