Tối Cường Hệ Thống
Chương 1028 : Khai chiến
Ngày đăng: 10:21 30/04/20
Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
Bầu không khí bên trong chính điện Thiên Địa Tông đang vô cùng ngột ngạt, Hàn Quân Thiên và Thái Càn Thiên đang lẳng lặng nhìn nhau, Côn Lôn Thần Tông mang đến đây bốn vị phó tông chủ, hiển nhiên muốn ngả bài với Thiên Địa Tông, vẻ mặt Thái Càn Thiên cũng trở nên vô cùng âm trầm, trong lòng đang có một ngọn lửa thiêu đốt khắp nơi, hắn phẫn nộ nói.
- Hàn Quân Thiên, chuyện này ngươi phải cho Côn Lôn Thần Tông ta một câu trả lời thỏa đáng.
Bốn đệ tử bị Lâm Phàm giết đã chạm đến vảy ngược Thái Càn Thiên, trong lòng một số phó tông chủ Thiên Địa Tông đang ngồi trong chính điện cũng đang nhấc lên một cơn sóng thần, cái tên tiểu tử Lâm Phàm kia cũng quá độc ác đi, dĩ nhiên liên tiếp chém giết bốn đệ tử Côn Lôn Thần Tông, quả thực kinh khủng. Không biết vì sao, bọn họ lại cảm thấy rất vui vẻ, như được xả ra được một ngụm ác khí, nhưng tình huống bây giờ có chút phức tạp, bọn họ không ngờ tông chủ Côn Lôn Thần Tông lại tự tìm tới cửa. Hơn nữa, đội hình mang theo rất hùng hậu, xem ra chuyện này không phải đơn giản, không thể giải quyết ngay lập tức được,.
-Thái huynh, việc này chúng ta không biết mà! Hơn nữa, chúng ta đã lâu rồi không nhìn thấy hắn.
Hàn Quân Thiên rất bất đắc dĩ trả lời, hắn không ngờ tên tiểu tử kia lại trâu bò như vậy, thật sự dám xuống tay, nhưng vận khí của hắn cũng quá đen đi, làm sao lại khiến Thái Càn Thiên trực tiếp giáng lâm tông môn đây, khí thế hắn hiện giờ rất hổ báo, định đe dọa tông môn ta, nhưng nơi này là Thiên Địa Tông, không úy kỵ bất kì tông môn gì, Hàn Quân Thiên hắn còn muốn hét lớn một tiếng “giết rất tốt” nữa cơ.
Hàn Quân Thiên không thừa nhận không được, Côn Lôn Thần Tông đích thật áp chế Thiên Địa Tông, đặc biệt là mấy trăm năm gần đây, thực lực tổng hợp Côn Lôn Thần Tông hơi hơi cao hơn một chút so với Thiên Địa Tông. Đương nhiên, đây chỉ là sự chênh lệch ở trung tầng, còn võ lực cao tầng hai bên cũng sàn sàn với nhau, không có bao nhiêu khác biệt.
- Hàn Quân Thiên, ta hi vọng ngươi nhìn thẳng vào chuyện này, Thái Thượng lão tổ của tông ta rất quan tâm đến chuyện này, nếu ngươi không cho Côn Lôn Thần Tông ta một câu trả lời thích đáng, tự gánh lấy hậu quả.
Thái Càn Thiên lạnh lùng mở miệng, sắc mặt hắn rất nghiêm túc, như đang nói một chuyện cực kỳ trọng đại. Đồng thời, hắn cũng không uốn dài thời gian, ý tứ rất sáng tỏ, nếu ngươi không cho một câu trả lời thích đáng, kẻ hối hận cuối cùng chỉ có thể là các ngươi, sắc mặt Hàn Quân Thiên ngưng lại, lạnh giọng nói.
- Thái Càn Thiên, ngươi đang có ý gì?
- Thái Càn Thiên! Ngàn năm trước, Hàn Quân Thiên ta không sợ ai, cũng chưa bao giờ sợ uy hiếp của bất cứ người nào, ngàn năm sau, ta giờ là Tông chủ Thiên Địa Thần Tông, dù ta đã không còn như lúc trước, nhưng ngươi nhất định phải nhớ kỹ, Hàn Quân Thiên ta chưa bao giờ sợ phiền phức.
- Ngươi…
Thái Càn Thiên sững sờ, hắn chưa nghĩ tới đối phương sẽ nói ra lời bá đạo như vậy, hắn và Hàn Quân Thiên là người cùng thời đại, lúc đó hai người đều là những thiên kiêu chi tử, cũng là đệ tử của tông chủ. Khi đó, Hàn Quân Thiên uy nghiêm vô song, sức chiến đấu ngất trời, trấn áp tứ phương, quang vinh đăng đại vị tông chủ, nhưng sau khi hắn đảm nhiệm vị trí Tông chủ, Hàn Quân Thiên cảm giác được trọng trách trên người mình, không thể ngông cuồng như dĩ vãng, hắn từ từ trở nên trầm ổn.
Bởi vậy, khi Thái Càn Thiên tới cửa đòi người, hắn còn có thể trả lời một cách hòa nhã, nhưng hiện giờ hắn thật sự nổi giận, nhìn Thái Càn Thiên, quát lớn.
- Thái Càn Thiên ngươi nhớ kỹ cho ta, ngàn năm trước Hàn Quân Thiên ta đã vững vàng đè ngươi, ngàn năm sau, ta cũng không cho phép ngươi làm càn ở đây, hôm nay ta không ngăn cản ngươi, nhưng ngươi nhớ kỹ, quản tốt đám đệ tử của mình, không thì đừng trách ta.
Đùng!
Thái Càn Thiên nổi giận, đánh ra một chưởng đập nát cái bàn trước mặt.
- Hàn Quân Thiên, ngươi thật muốn khai chiến?
- Ha ha…
Hàn Quân Thiên bắt đầu cười lớn, vung tay áo một cái, hô to.
- Tiễn khách...
Hắn không trả lời câu hỏi của Thái Càn Thiên, chuyện đã đến mức này, còn có thể nói cái gì, bố đây chẳng sợ con cháu thằng nào hết!