Tối Cường Hệ Thống

Chương 104 : Đêm khuya đạo tặc quật khởi

Ngày đăng: 10:06 30/04/20


Dịch & biên: †Ares†



oOo



Lâm Phàm cũng không để chuyện vừa rồi trong lòng. Chuyện này không có nửa xu quan hệ tới hắn, giờ xem náo nhiệt xong rồi cũng nên chuồn thôi.



Mà các đệ tử mới hô hào chào đón, lúc này sắc mặt một người so với một người càng khó coi, có người thương tâm không thôi, có người thở dài không ngớt.



Trở lại tông môn, Lâm Phàm phát hiện Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác đã sắp xếp ở chung được vô cùng tốt.



Phong Bất Giác này có tu vi mạnh hơn Trương Nhị Cẩu rất nhiều, nhưng Phong Bất Giác lại cam tâm kêu to Trương Nhị Cẩu là đại sư huynh.



Điều này làm Lâm Phàm có chút kinh ngạc, cũng không biết Trương Nhị Cẩu dùng biện pháp gì.



Màn đêm buông xuống.



Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác sớm đã trở về nhà gỗ nghỉ ngơi. Lâm Phàm nhìn bầu trời đêm, khẽ thở dài một cái, ánh mắt nhìn xa xăm.



- Lâm Phàm ta rất ghét chuyện ăn cắp, nhưng để sư điệt trọng chấn hùng phong nam giới, cũng chỉ có thể xin lỗi vậy.



Trước khi xuất môn, Lâm Phàm tự an ủi một phen, cuối cùng thân ảnh hòa vào bóng tối, lặng yên không một tiếng động.



Đan Đỉnh phong, chỗ ở của những đệ tử có nhiệm vụ trông coi dược viên.



Lâm Phàm cũng không biết là từ khi chuyện thuyền lớn xuất hiện, Thánh Tông luôn bị vây trong trạng thái khẩn trương.



Lịch lãm cấm địa lần này, Thánh Tông tổn thất thảm trọng.



- Sư huynh, lần lịch lãm này nghe nói đã chết tám vị đệ tử nội môn hàng đầu, Tông sư huynh vô lực xoay chuyển trời đất, Thiên Vũ sư huynh bị đệ tử địch tông phá hủy căn cơ, hiện giờ rất nguy kịch, có thể sẽ biến thành phế nhân.



- Hôm nay thái thượng trưởng lão đến dược viên, chọn một ít dược thảo, hình như là muốn luyện chế đan dược để giúp Thiên Vũ sư huynh ổn định căn cơ, cũng không biết có thể thành công không nữa.



- Ài, đây là lần đầu tiên Thánh Tông thất bại trong suốt trăm năm qua, cũng không biết kia là tông môn gì, lại có thể áp chế Tông sư huynh.



- Ngủ đi, chuyện bực này không tới lượt chúng ta quản, chúng ta chỉ cần chăm sóc tốt dược viên là được rồi.



- Vâng.



Ngọn đèn trong phòng từ từ tối đi, dần hòa làm một cùng với màn đêm.



Lúc này Lâm Phàm đã yên lặng xuất hiện trong dược viên. Bóng người thấp thoáng trong đêm đen, tạo ra khung cảnh có chút rờn rợn.



Nếu gặp người nhát gan, chỉ sợ có thể bị hù tới ngất xỉu.
Hàng loạt thảo dược đã bị người trộm mất.



Kẻ trộm này thật sự là rất đáng hận.



- Mau đi xem một chút, tới cùng là những dược thảo nào bị trộm.



Một gã sư huynh phụ trách dược viên gào thét lên.



Không quá bao lâu, đã có kết quả tra xét.



- Sư huynh, dược viên số 1 bị mất Liệt Dương Thảo, dược viên số 2 bị mất Thanh Tiên Thảo, dược viên số 3 bị mất Hoạt Căn Thảo…



Nghe các sư đệ báo cáo, sắc mặt gã sư huynh kia càng lúc càng trắng, sau đó phun một ngụm máu tươi, trực tiếp hôn mê.



....



Trên Vô Danh phong.



Lâm Phàm căn bản không biết chuyện mình trộm dược hôm qua đã làm cho bao nhiêu người run như cầy sấy.



Lúc này Lâm Phàm từ từ tỉnh lại. Tối qua trộm xong, hắn đã về lại Vô Danh phong, làm một giấc mộng đẹp.



Về chuyện luyện đan, Lâm Phàm căn bản không vội, chờ tỉnh ngủ sẽ từ từ cân nhắc.



Số thảo dược càn quét được tối hôm qua đã đủ cho hắn thí nghiệm.



Lúc này, Lâm Phàm lấy ra một gốc Liệt Dương Thảo, một gốc Thanh Tiên Thảo, một gốc Hoạt Căn Thảo.



Trong dược viên, chỉ có ba loại dược thảo này có tính năng thích hợp, không biết sẽ luyện chế ra cái dạng gì, thật đúng là làm cho người ta chờ mong.



Ở một căn nhà gỗ khác gần đó, Phong Bất Giác cùng Trương Nhị Cẩu cũng đang ở phòng riêng tu luyện. Hai người đều có Tốc Nguyên Đan Lâm Phàm cho, có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện, mà Phong Bất Giác cũng không keo kiệt, đem công pháp cùng tâm pháp của mình dạy cho Trương Nhị Cẩu.



Về phần tông chủ khi nào thì truyền thụ công pháp cho bọn hắn, bọn hắn mặc dù rất chờ mong, nhưng thấy tông chủ không có ý này, bọn hắn cũng không dám giục.



Bọn hắn cho là nhất định tông chủ sẽ dạy mình.



Vừa lúc này, một tiếng rống lớn từ căn nhà gỗ của tông chủ truyền đến.



Phong Bất Giác và Trương Nhị Cẩu lập tức mở mắt, vẻ mặt có chút kinh ngạc, sau đó vội vàng chạy tới.



-----oo0oo-----