Tối Cường Hệ Thống

Chương 112 : Bản tông rất đau lòng

Ngày đăng: 10:07 30/04/20


Dịch & biên: †Ares†



oOo



Giờ Ngọ, ánh nắng mặt trời chói chang, Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác ngồi xổm trên tảng đá, hai cặp mắt ưu sầu nhìn về phía tông chủ và Diệp Thiếu Thiên đang không ngừng cười nói chuyện trò.



- Sư điệt, sư thúc tiễn tới đây, sau này nếu trong ngoại môn có gì không vui thì cứ lên chỗ sư thúc ở chơi mấy ngày.



Lâm Phàm tươi cười nói.



- Nhất định, Lâm sư thúc, sư điệt xin cáo lui trước.



Hiện giờ Diệp Thiếu Thiên không còn một chút oán hận nào với Lâm Phàm, ngược lại cảm động không thôi.



Trong mắt Diệp Thiếu Thiên, Lâm sư thúc là chân tâm thật ý với mình, nếu mình còn oán hận Lâm sư thúc thì đúng là cả súc sinh cũng không bằng.



- Sư điệt đi cẩn thận, khi nào hết đan dược thì cứ nói với sư thúc một tiếng.



Lâm Phàm nói.



- Vâng, gặp lại sư thúc.



....



Nhìn thấy của thân ảnh Diệp Thiếu Thiên dần dần biến mất, thần sắc hòa nhã bình thản của Lâm Phàm lập tức đổi sang vẻ tiện tiện.



Hỏi thế gian ai là vua diễn xuất, không phải Lâm Phàm ta thì còn kẻ nào dám nhận.



Lúc này Lâm Phàm nhìn thấy hai người Trương Nhị Cẩu vẫn đang ngồi không nhúc nhích thì vẫy vẫy tay:



- Lại đây.



Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác tung tăng chạy tới.



- Tông chủ, Nhị Cẩu quá phục ngài, chỉ một kế nhỏ thôi đã khiến kẻ ngang ngược như Diệp Thiếu Thiên phải cảm động đến rơi nước mắt.



Trương Nhị Cẩu liến thoắng ‘vỗ mông ngựa’, giống như trong trời đất lúc này chỉ còn tiếng của Nhị Cẩu.



(*Vỗ mông ngựa: ý nịnh nọt, mượn câu trong Lộc Đỉnh Ký)



Phong Bất Giác thì cố nghển cổ nhìn xem bóng người kia đâu, rồi bất đắc dĩ lắc đầu. Xem bộ dáng Diệp Thiếu Thiên này là trốn không thoát Ngũ Chỉ sơn của tông chủ.
- Sư đệ, đệ thay đổi rồi.



- Sư huynh, huynh cũng vậy.



- Không nói nhảm nữa, bắt đầu tuyên truyền thôi.



....



Lâm Phàm trở lại Vô Danh phong thì bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện. Tuy hắn đã biết mấy địa điểm trên Thất Thánh Bảo Đồ, nhưng lại thiếu một cơ hội để tới thám hiểm mấy hiểm địa này.



Hiện giờ Lâm Phàm cũng không dám tùy tiện ra khỏi tông. Ai biết thế giới bên ngoài có bao nhiêu nguy hiểm, nếu vừa ra ngoài đã gặp phải cường giả nghịch thiên, trực tiếp bị đối phương một chưởng đập chết thì biết tìm ai mà khóc.



Cho nên trước hết cứ tu luyện cho tốt đã.



Lãng Triều Kình tu luyện tới cảnh giới cao nhất, có thể có chín tầng kình lực chồng chất. Không nhiều lời nữa, cứ luyện tới chín tầng rồi tính sau.



Giờ khắc này Lâm Phàm nhắm mắt, sau đó giống xòe bàn tay ra đập xuống không khí giống như đập muỗi.



"Đinh, chúc mừng gia tăng exp Lãng Triều Kình."



....



Cứ tùy tiện vỗ một chưởng là exp của Lãng Triều Kình sẽ tăng, công pháp này đối với Lâm Phàm thật sự là rất đơn giản.



"Đinh, chúc mừng Lãng Triều Kình thăng cấp, có được hai tầng kình lực."



....



"Đinh, chúc mừng Lãng Triều Kình thăng cấp, có được ba tầng kình lực."



....



Trong lúc Lâm Phàm đang ngoan ngoãn tu luyện, Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác cũng mải miết tuyên truyền đến sục sôi ngất trời.



Hai người cực kỳ tín nhiệm trình độ luyện đan của tông chủ. Không nói đâu xa, chỉ Đại Phàm Ca kia đã không phải người bình thường có khả năng luyện chế ra.



Thế nhưng tình huống lúc này lại làm cho hai người cảm giác có cái gì đó không đúng.



-----oo0oo-----