Tối Cường Hệ Thống

Chương 121 : Chỉ nói thôi cũng khiến mọi người cảm động

Ngày đăng: 10:07 30/04/20


Dịch & biên: †Ares†



oOo



- Tông chủ!



Phong Bất Giác đứng ở một bên cung kính chào.



Lâm Phàm lấy tư thế vô địch hàng lâm nơi đây, bức khí nhàn nhạt quanh thân cùng đôi mắt thâm thúy kia làm cho người ta không tự kiềm chế được mà phải cúi đầu.



Khi đi qua bên người Trương Nhị Cẩu, Lâm Phàm hừ lạnh một cái, tức thì như có một tiếng sấm nổ vang bên tai Trương Nhị Cẩu, khiến hắn muốn hồn phi phách tán, mặt như tờ giấy trắng, cả người run rẩy.



Ngoại môn thập đại đệ tử hết sức ngạc nhiên nhìn chằm chằm Lâm Phàm, cùng nghĩ: người này chính là chủ nhân Vô Danh phong, tông chủ Thánh Ma Tông, đại sư luyện đan sao?



Nhìn một thoáng, tất cả hoảng sợ phát hiện mình lại không nhìn thấu tu vi người này, thậm chí cả một chút khí tức cũng không thể cảm nhận được.



Người này rốt cuộc là có tu vi bậc nào mà cường hãn đến tình trạng thế này?



- Lâm sư thúc, Trương sư đệ…



Diệp Thiếu Thiên thấy sắc mặt Lâm sư thúc có chút không dễ xem, có lẽ là tức giận chuyện của Trương sư đệ nên muốn ra mặt điều đình. Thế nhưng hắn vừa mở miệng thì đã phải nuốt lời trở về.



- Ngươi không cần giải thích giúp hắn.



Lâm Phàm lớn tiếng nói.



- Vâng, sư thúc.



Diệp Thiếu Thiên nhìn thoáng qua Trương Nhị Cẩu, sau đó thở dài một tiếng, không nói cái gì nữa.



Đám người Kiếm Vô Địch kinh ngạc nhìn Diệp Thiếu Thiên. Bọn hắn không nghĩ tới vị sư đệ siêu cấp ngang ngược này lại bị một câu của người quát lui.



Lúc này Lâm Phàm đi đến trước mặt gã đệ tử ngoại môn mới bị Trương Nhị Cẩu xua đuổi.



- Ngươi tên gì?



Lâm Phàm sắc mặt ôn hòa hỏi.



Đệ tử ngoại môn kia nhìn thấy Lâm Phàm, nội tâm dần dần run rẩy, sợ hãi không thôi.



- Đệ tử gọi là Vương Bảo Phi.



Đệ tử ngoại môn kia nuốt một ngụm nước miếng, khẩn trương nói. Hắn không biết đối phương định làm gì, chẳng lẽ vì mình châm biếm Vô Danh phong nên giờ tìm mình tính sổ?



Vương Bảo Phi nghĩ đến đây thì sợ tới mức muốn khóc. Thế nhưng chỉ một giây sau, hắn lại thất kinh rồi.



- Vương sư điệt, đệ tử không nên thân này của bản tông lăng nhục sư điệt, sư thúc tại đây xin lỗi ngươi.



Lâm Phàm làm vẻ mặt thương tâm không thôi, khiến cho người ta nhìn thấy phải xúc động.




Lâm Phàm gật gật đầu, sau đó không nói thêm cái gì.



Lâm Phàm hiểu rất rõ đạo lý lạt mềm buộc chặt.



Ngoại môn thập đại đệ tử này cũng không phải đèn cạn dầu, khôn ngoan vô cùng, nếu lần đầu gặp đã biểu hiện nhiệt tình quá mức thì mất nhiều hơn được.



Lâm Phàm đã mang hai người Trương Nhị Cẩu rời đi một lát, nhưng đám đệ tử ngoại môn vẫn mãi chưa lấy lại được bình tĩnh. Cả đám nhìn về thân ảnh đã dần dần xa khuất kia, cuối cùng đưa mắt nhìn nhau, nở nụ cười thân thiện.



....



- Nhị Cẩu, không có ai theo chứ?



Lâm Phàm nhẹ giọng hỏi.



- Không có ạ!



Trương Nhị Cẩu lén lút quay đầu.



- Ờ.



- Tông chủ, lần này đệ tử biểu diễn xuất chúng như thế, ngài phải thưởng cho đệ tử hai viên Đại Phàm Ca đó nhé.



Buổi hôm nay, trình độ diễn xuất của Trương Nhị Cẩu khiến người ta không phục không được.



- Biết rồi, lần này tuy ngươi biển diễn không tệ, nhưng mấu chốt là bản tông chủ, ngươi có thấy thế không?



Lâm Phàm thấy Trương Nhị Cẩu đắc ý mặt vênh lên trời thì không phục nói.



- Tông chủ, đệ tử cũng đang định nói thế. Tông chủ biểu diễn một màn cuối thật sự là quá cảm động.



Vì đan dược, Trương Nhị Cẩu làm sao còn biết xấu hổ là cái gì, thật lực vỗ mông ngựa.



- Tông chủ, ngài cùng sư huynh phối hợp thật tốt, đệ tử lại không thông minh như sư huynh, không thể giúp đỡ tông chủ.



Phong Bất Giác có chút mất mát nói.



Lâm Phàm nhìn Phong Bất Giác, cười cười:



- Không sao, cố gắng học tập sư huynh của ngươi, sau này cơ hội biển diễn rất nhiều, bản tông xem trọng ngươi.



- Rõ.



Phong Bất Giác gật đầu thật mạnh.



Sư đồ ba người đi dần lên đỉnh núi, cười cười nói nói, hài hoà vô cùng.



-----oo0oo-----