Tối Cường Hệ Thống

Chương 134 : Nhất tông tam tiện

Ngày đăng: 10:07 30/04/20


Dịch & biên: †Ares†



oOo



Thiên địa bao la, nhật nguyệt xoay vần.



Tại nơi ‘mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở’ kia đã xảy ra một chuyện vô cùng kinh khủng.



Ban đêm, những đệ tử ở quanh chân núi gần nơi đó đều nghe được bên trên truyền tới từng trận thét gào ghê sợ, thậm chí còn cả tiếng đất rung chuyển.



Bọn họ đều biết Thiên Vũ sư huynh đang ở bên trên, nhưng Thiên Vũ sư huynh đã biến thành phế nhân. Đả kích như vậy dù là ai cũng không thể chịu đựng được.



Có lẽ âm thanh kia là do Thiên Vũ sư huynh đã phát điên rồi làm ra cũng không biết chừng.



....



Hôm sau, sáng sớm.



- Sư đệ, sao đệ lại tự làm tổn thương mình như vậy?



Tông Hận Thiên cứ cách mỗi hai ngày sẽ đến thăm Thiên Vũ một lần. Hôm nay hắn tới, vừa nhìn tình cảnh trước mắt thì đã bị dọa tới ngây ngẩn cả người.



Mặt đất nơi đây vỡ nát, giống như là bị nện lên vô số nhát búa, mà sư đệ thì nằm ngửa trên mặt đất, mặt cười ngây ngốc.



Thiên Vũ hai mắt vô thần, cười cười nhìn sư huynh.



- Sư đệ…



Tông Hận Thiên đau lòng không thôi, nắm chặt nắm tay, đời này kiếp này nhất định phải báo thù cho sư đệ.



....



Trên Vô Danh phong.



Nhóm Địa Ma vẫn miệt mài xây dựng trên nền mấy căn nhà gỗ cũ. Lâm Phàm và hai đệ tử tùy tiện tìm một chỗ nghỉ qua một đêm, sáng hôm sau lại ra ngoài lang thang.



Lâm Phàm đi một lát, Trương Nhị Cẩu đã nối bước lượn theo.



Chỉ để lại Phong Bất Giác một mình lẻ loi ở lại trên núi, làm bạn với Địa Ma.



....



Ba ngày sau.
Đúng lúc này, từ phía xa xa xuất hiện một bóng người vừa leo lên đến đỉnh núi.



Lâm Phàm vừa nhìn, khóe miệng nhất thời nở một nụ cười.



Trương Nhị Cẩu và Phong Bất Giác liếc nhau một cái, sau đó lặng lẽ gật đầu với Lâm Phàm.



Bọn họ biết tiếp theo phải làm như thế nào.



Cá mắc câu rồi.



Tông chủ đã nói trước với họ, người này chính là thiên kiêu nội môn bị phế bỏ thiên tư trong lúc lịch lãm cấm địa.



Hiện giờ tông môn mới vừa cất bước, cần rất nhiều nhân lực. Tông chủ đại nhân lại rất xem trọng Thiên Vũ này.



Thế nhưng hai người bọn họ vẫn thắc mắc một chuyện: că cơ đã bị hủy, kiếp này còn hy vọng sao? Chẳng lẽ tông chủ đại nhân có thể giúp cho người này dựng lại căn cơ?



Đúng vậy, nhất định là như vậy. Ở trong lòng hai người, tông chủ là nhân vật giống như thần. Nếu tông chủ đã nói, vậy nhất định có nắm chắc.



Giờ khắc này, bầu không khí nghiêm túc vừa xong không biết đã biến đi đâu mất.



Vô Danh phong chỉ chớp mắt đã biến thành tràn ngập mùi vị của âm mưu.



Thiên Vũ này tự mình tới cửa, chỉ sợ chạy không thoát.



Lâm Phàm mỉm cười, làm ra thần sắc hòa ái quan tâm đệ tử, đi về phía Thiên Vũ:



- Sư điệt, ngươi đã nghĩ thông rồi sao.



....



Thiên Vũ mặc áo choàng đen che kín từ đầu tới chân. Hắn không muốn việc mình tới đây bị người khác thấy.



Hiện giờ đây là cơ hội cuối cùng với Thiên Vũ. Hắn không muốn làm phế nhân cả đời, cũng không muốn nói cho bất kỳ người nào biết việc mình tới Vô Danh phong.



Cho dù là Tông Hận Thiên cũng không biết chuyện.



Thiên Vũ hành động như vậy chính là muốn để mọi người nghĩ hắn đã bỏ đi. Đợi lúc hắn trở về, hắn sẽ lấy phong thái mạnh nhất của mình để xuất hiện trước mặt mọi người.



Thiên Vũ ta nhất định sẽ trở lại!



-----oo0oo-----