Tối Cường Hệ Thống

Chương 142 : Sư thúc đến phát đan dược

Ngày đăng: 10:07 30/04/20


Dịch & biên: †Ares†



oOo



Hôm sau, mặt trời vừa ló lên từ phía Đông, trên ngọn núi thứ mười của tông chủ, một con thuyền dài tới trăm trượng trôi nổi trên không trung, che khuất bầu trời, khí thế cuồn cuộn. Hào quang chạy dọc theo những đường hoa văn kỳ lạ trên thân thuyền, có lẽ là trận pháp.



Lâm Phàm cảm thấy rất hứng thú với chiếc thuyền lớn này, rất tò mò với nguyên lý để thuyền lơ lửng.



- Ngục trưởng lão, hành trình lần này giao cho ngươi phụ trách.



- Rõ, thưa thái thượng trưởng lão.



....



Lâm Phàm đứng ở cạnh, nhìn Ngục trưởng lão dẫn đội lần này, cảm giác toàn thân người này tản ra một loại khí tức làm người ta cảm thấy rất nguy hiểm.



Tu vi Tiểu Thiên Vị cao giai.



Lần này tổng cộng có hai mươi đệ tử nội môn xuất hành.



Trong đó có một người Lâm Phàm nhận ra, chính là Tông Hận Thiên, còn những người khác thì đều không biết.



Thế nhưng tất cả đệ tử ngoại môn xuất hiện ở đây đều có khí thế bừng bừng, đều là thiên kiêu chi tử.



Lâm Phàm đứng lẫn với bọn họ lại hóa thành có chút bình thường.



Mà trong lúc Lâm Phàm nhìn bọn họ, những đệ tử nội môn này cũng đánh giá Lâm Phàm.



Bọn họ không biết người này là ai, chưa từng gặp qua trong khu nội môn.



Mục tiêu của hành trình lần này là chém giết hung thú, cho nên những người được chọn lựa đều là chiến lực đứng đầu trong tông, tất nhiên đều nổi danh, chỉ một mình Lâm Phàm lạ mặt.



- Ngục trưởng lão, lần này ngoại trừ chém giết hung thú thì còn cần phải bảo vệ tốt Lâm sư đệ.



Vô Nhai trưởng lão dặn dò thật kỹ. Tuy chém giết hung thú rất quan trọng, nhưng bảo vệ Lâm Phàm càng quan trọng hơn.



- Vâng, trưởng lão.



Ngục trưởng lão kinh ngạc một thoáng, đánh mắt nhìn thoáng qua Lâm Phàm, cũng hiểu rõ được nhiều chuyện.



- Tốt, rời núi.




Hiện nay Thiên Vũ sư đệ sinh tử không rõ, không biết đã đi đâu về đâu.



- Sư huynh, huynh muốn nói tới một trong ba đại thiên kiêu của Phong Thiên Tông – Lăng Ngao sao?



Một gã đệ tử nội môn hỏi.



- Đúng vậy, các vị sư đệ nếu nhìn thấy người này thì cần cẩn thận.



Tông Hận Thiên nói. Nếu giao thủ một lần nữa, hắn cũng không có nắm chắc có thể trốn thoát từ tay đối phương.



Thế nhưng lần này không phải ở trong cấm địa, không ai dám tùy tiện hạ sát thủ.



Lúc này Lâm Phàm cảm giác không khí hiện trường có chút áp lực, không khỏi cười cười:



- Các vị sư điệt, võ đạo một đường luôn phải đối đầu sinh tử. Hiện giờ sắp gặp phải một hồi ác chiến, sư thúc có gấp gáp chế tạo được một ít đan dược, bây giờ phân phát cho mọi người, nếu gặp nguy hiểm thì cứ ném đan dược này về phía đối phương, có lẽ sẽ có chút tác dụng.



Lâm Phàm lấy ra loại đan dược đặc biệt do mình luyện chế rồi phát cho mỗi người mấy viên.



- Đây là đan dược gì vậy, tại sao chưa nhìn thấy bao giờ nhỉ?



- Ném về phía đối phương? Ném cái này qua thì có lợi gì?



....



Giờ phút này, mỗi đệ tử nội môn đều vô cùng nghi hoặc, không biết đan dược này có chỗ lợi gì.



- Còn không cảm tạ Lâm sư thúc.



Ngục trưởng lão mở miệng nói.



Trước khi đi, Thái thượng trưởng lão Vô Nhai đã dặn dò thật kỹ hắn bảo vệ người trước mặt, sợ là người này có địa vị khá cao trong tông.



Hiện giờ hắn sao có thể nhìn không ra những đệ tử nội môn trên thuyền không quá coi trọng vị sư thúc này, bởi vậy lên tiếng giúp đỡ một phen.



Ngục trưởng lão mở miệng, đám đệ tử nội môn tự nhiên không dám phản bác, cùng hô lớn một tiếng ‘cảm tạ Lâm sư thúc’, thế nhưng cũng không để ý quá nhiều tới mấy viên đan này, chỉ tiện tay cất đi.



Nếu quả thật gặp nguy hiểm, cũng không ngại thử một lần.



-----oo0oo-----