Tối Cường Hệ Thống

Chương 157 : Tông chủ thích bị ngược đãi?

Ngày đăng: 10:07 30/04/20


Dịch & biên: †Ares†



oOo



Lâm Phàm không mang Diệt Cùng Kỳ theo mà để hắn tiếp tục đợi ở chỗ này. Lần thí nghiệm đầu tiên coi như thành công, nhưng còn phải tiếp tục thí nghiệm thêm lần nữa.



Diệt Cùng Kỳ dù sao cũng là một kẻ hung ác càn quấy, cứ đợi cho dạy dỗ hoàn toàn rồi mới mang đi là tốt nhất.



- Nếu muốn hối cải để làm một người mới thì thành thật cho ta.



Trước lúc đi, Lâm Phàm chỉ vào Diệt Cùng Kỳ, bình thản nói.



- Dạ.



Diệt Cùng Kỳ rất nhu thuận, gật gật đầu.



Sau khi Lâm Phàm rời khỏi, đám người Thôi trưởng lão trợn mắt há hốc mồm nhìn theo. Bọn họ thật sự không nghĩ ra nổi nguyên nhân gì khiến Diệt Cùng Kỳ lại ngoan ngoãn trước mặt Lâm Phàm như thế.



....



Đại điện của tông chủ.



Thôi trưởng lão bẩm báo chi tiết những gì mình trông thấy tại Hình Phạt đường.



- Tông chủ, Diệt Cùng Kỳ đúng là đã thay đổi, đây là ta tận mắt nhìn thấy.



Thôi trưởng lão nghiêm túc nói.



Yến tông chủ nghe vậy, thế nhưng cũng không quá tin tưởng. Hắn từng bỏ rất nhiều công sức để bồi dưỡng Diệt Cùng Kỳ, muốn để tông môn phát dương quang đại trong tay người này, thế nhưng Diệt Cùng Kỳ lại làm hắn quá thất vọng.



- Bản tọa đi cùng ngươi tới xem.



Có lẽ chỉ nhìn tận mắt mới khiến Yến tông chủ tin tưởng được chuyện này.



Trong Hình Phạt đường, Diệt Cùng Kỳ vẫn ở phòng giam cũ, thế nhưng lại an tĩnh khác hẳn lúc trước.



Không khí bỗng chấn động mấy làn sóng gợn, hai bóng người từ trong hư không bước ra.



Hai người này chính là Yến tông chủ và Thôi trưởng lão.



-Đồ nhi…



Lúc này Yến tông chủ nhìn thấy thân người bị trói trên cột sắt kia thì sắc mặt hiện vẻ đau lòng.



Diệt Cùng Kỳ từng được Yến tông chủ thu làm đồ đệ, dốc lòng dạy dỗ, sao hắn chưa từng mong đồ đệ của mình một ngày tỉnh ngộ?



Thế nhưng, đáp lại tiếng gọi này là…



- Giếtttttt…



- Ài…



Yến tông chủ than nhẹ một tiếng, thần sắc có chút cô đơn.



- Diệt Cùng Kỳ, đây là tông chủ đại nhân, làm sao ngươi có thể càn rỡ như vậy.



Thôi trưởng lão quát, thế nhưng cũng đang thắc mắc. Diệt Cùng Kỳ ban nãy rõ ràng không giống thế này a.



- Ta sẽ bóp chết từng người các ngươi…



Diệt Cùng Kỳ gào thét lên, vùng vẫy kịch liệt, ánh mắt hung ác trợn trừng, giống như là muốn nhai sống hai người trước mắt mình.



- Thôi… thôi…



Yến tông chủ khoát tay áo, chút hy vọng ấp ủ cũng ở một khắc này tan thành mây khói.



- Tông chủ đại nhân, tốt nhất là đợi Lâm sư đệ tới thì sẽ xác nhận được chuyện này.



Thôi trưởng lão vội vàng nói.



- Được, nếu Lâm Phàm lại đến thì thông báo cho ta một tiếng.



Yến tông chủ nhẹ giọng nói, thế nhưng đã không còn bao nhiêu tin tưởng.



- Rõ!



Thôi trưởng lão gật gật đầu, hiện giờ cũng chỉ có thể đợi Lâm Phàm quay lại đây.



....



Mấy hôm sau.



Lâm Phàm lần nữa tới Hình Phạt đường, muốn sử dụng công năng của chức nghiệp phụ Điều Giáo Sư để ‘cảm hóa’ Diệt Cùng Kỳ.



- Đứng vững cho ta.



Giờ phút này Lâm Phàm nói.



Diệt Cùng Kỳ lập tức đứng thẳng người, ngoan ngoãn như một con cún con.



Lâm Phàm nhìn mọi thứ trước mắt mà vui vẻ trong lòng. Xem ra Diệt Cùng Kỳ đã bị hắn dạy dỗ thành công rồi.



Thế nhưng lại phát sinh một chuyện làm Lâm Phàm đau đầu, đó là nên dùng cách gì để mang Diệt Cùng Kỳ ra ngoài đây?



Sát hạt đồng môn không phải tội nhỏ, cũng không biết tông chủ có đồng ý hay không nữa.



Mà lúc này, trong mật thất, hai bóng người đang ẩn mình trong hư không.



- Sao có thể như vậy…
"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể +30 vạn exp."



- Tông chủ…



Diệt Cùng Kỳ vừa thấy Lâm Phàm bị bắn về sau tới phun máu thì bị dọa tới mặt trắng bệch.



- Quá tốt…



Mà vừa lúc này, Lâm Phàm lộn một vòng trên không rồi vững vàng ngừng lại, mặt lộ vẻ vui mừng.



- Tốt, tiếp tục như vậy.



Lần này Lâm Phàm thật sự cảm nhận được khoái cảm khi exp tăng. Bất Diệt Ma Thể có lẽ sắp nhờ Diệt Cùng Kỳ mà thăng cấp.



Diệt Cùng Kỳ nhìn bộ dáng khiến người dựng tóc gáy của tông chủ, không khỏi run rẩy một phen.



Tông chủ rốt cuộc là làm sao vậy? Tại sao lại bắt mình đánh, hơn nữa nhìn tông chủ còn rất thoải mái?



Chẳng lẽ…



Diệt Cùng Kỳ đã không dám suy nghĩ nhiều thêm.



Chẳng qua giờ tông chủ bắt mình đánh, để không làm tông chủ tức giận thì cũng chỉ có thể làm theo.



- Tông chủ, cẩn thận.



Diệt Cùng Kỳ lại đánh tới một chưởng.



"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể +30 vạn exp."



....



- Mau đánh tiếp đi.



Lâm Phàm ổn định thân mình, chờ chưởng tiếp theo.



- Dạ.



Diệt Cùng Kỳ gật đầu đáp, sau đó dùng cả hai tay, trong không trung chỉ lưu lại từng đạo tàn ảnh.



Giờ khắc này, Lâm Phàm đột nhiên có loại cảm giác sắp phi thăng. Chuyện hạnh phúc này tới quá đột ngột, làm cho hắn có chút không kịp tiếp nhận.



....



Giữa lưng chừng Vô Danh phong.



Sắc trời đã dần dần ảm đạm.



Trương Nhị Cẩu cõng tiểu sư muội trên vai, Phong Bất Giác thì theo ở một bên.



- Tiểu sư muội, ngày hôm nay muội và Ngọc Lan tỷ tỷ nói những gì?



Trương Nhị Cẩu dò hỏi.



Hai người Trương Nhị Cẩu có thể đi Già Lam phong, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Lâm Phàm. Nếu không phải vậy, sợ là hai người vừa vào Già Lam phong đã bị đánh đuổi.



Trương Nhị Cẩu chớp chớp đôi mắt to tròn:



- Ngọc Lam tỷ tỷ nói sư huynh rất đẹp trai, Ngọc Lan tỷ tỷ rất thích.



Trương Nhị Cẩu nghe thế lập tức đứng hình.



Gương mặt hắn cũng biến thành mừng như điên, bế tiểu sư muội xuống trước mặt mình.



- Tiểu sư muội, muội nói có thật không?



Trương Nhị Cẩu đột nhiên cảm giác hạnh phúc tới quá là nhanh.



Trương Nhị Cẩu rất có hảo cảm với Ngọc Lan, thế nhưng tự biết lấy mình. Có điều đôi khi chỉ cần được nhì thấy cũng đã là một loại hạnh phúc với Trương Nhị Cẩu.



Thái Chỉ Kiều thò bàn tay mũm mĩm trắng trẻo vào cái túi nho nhỏ đeo bên hông, sau đó lấy lễ vật mà các sư tỷ Già Lam Phong tặng mình ra, cũng chính là một chiếc gương đồng nhỏ.



- Sư huynh, huynh có thể tự mình nhìn mà.



Thái Chỉ Kiều đưa cái gương nhỏ tới trước mặt của Trương Nhị Cẩu.



Trương Nhị Cẩu không hiểu ý tứ gì, nhìn chính mình trong gương, gãi gãi cằm.



- Hình như là có đẹp trai hơn thật.



Trương Nhị Cẩu lẩm bẩm nói.



Phong Bất Giác đứng ở một bên, cho rằng im lặng là tốt nhất.



Thái Chỉ Kiều mở trừng hai mắt, sau đó thật cẩn thận cất lại gương đồng vào túi, lại bò lại lên vai Trương Nhị Cẩu.



- Tiểu sư muội, muội nói sư huynh có đẹp trai hay không?



Trương Nhị Cẩu hỏi.



- Không biết ạ.



Thái Chỉ Kiều hồn nhiên nói.



-----oo0oo-----



3 chap chập 1, chúc mừng năm mới:D