Tối Cường Hệ Thống

Chương 162 : Mục đích của tu luyện là gì?

Ngày đăng: 10:07 30/04/20


Dịch & biên: †Ares†



oOo



Lâm Phàm giờ phút này đang đứng nguyên tại chỗ, trong lòng suy nghĩ xem nên dùng cách gì để chỉnh Tân Phong.



Nghe thấy Vô Nhai trưởng lão gọi mình, Lâm Phàm hơi ngớ người rồi hiểu dụng ý của trưởng lão, lập tức chuẩn bị sẵn sàng.



Lâm Phàm ngẩng đầu lên, so với Tân Phong còn cao hơn, hai mắt đã không nhìn thấy phía trước, mà chỉ thấy bầu trời xanh thẳm.



Hai tay hắn chắp sau lưng, đi tới gần hai vị thái thượng trưởng lão.



Bước đi của hắn rất chậm, thế nhưng để tăng thêm sức hút thị giác, Lâm Phàm thi thoảng lại vận chuyển Ẩn Thân Thuật, khiến mình thoắt ẩn thoắt hiện.



Giờ khắc này, các đệ tử của Thánh Tông kinh hô không thôi.



Bọn hắn bị động tác tiêu sái của Lâm sư thúc làm đứng hình, sau đó xì xào bàn tán.



- Lâm sư thúc quá khí phách rồi.



- Quá tuyệt, mắt của ta muốn mù rồi. Phong thái, bộ pháp, còn có cả cỗ khí tức hờ hững của Lâm sư thúc, tất cả đều khiến ta cảm thấy áp lực rất lớn a.



- Hừ, ta đã nói mà, thiên kiêu Cửu Tiêu Tông có là gì, ở trước mặt lâm sư thúc còn không phải bị nghiền áp hoàn toàn.



....



Vô Nhai nhìn thấy bộ dáng lúc này của Lâm Phàm, trong lòng vừa bực vừa buồn cười, thế nhưng bên ngoài thì lại gật gật đầu, ra vẻ thưởng thức.



Tông môn thiếu đệ tử dạng như vậy, đệ tử có thể thể hiện ra khí thế của tông môn.



- Trưởng lão.



Lâm Phàm đứng bên cạnh Vô Nhai, hờ hững nói.



- Ừm, mau bái kiến Lương tiền bối. Lương tiền bối là hảo hữu chí giao của bản trưởng lão.



Vô Nhai nói.



Lâm Phàm hơi cúi đầu xuống, thế nhưng mắt vẫn tít trên cao, nhìn thấy mỗi mấy cọng tóc trên cái đầu bóng lưỡng của Lương Dịch Sơ.



Tiếp đến, hắn thở mạnh hai cái, xem như là bắt chuyện.



Vô Nhai nhìn Lâm Phàm, ánh mắt kia càng xem càng ưa thích, sau đó hơi xin lỗi nói:



- Dịch Sơ huynh, ngại quá, đệ tử thiên kiêu toàn là tính tình như vậy, sửa mãi không được, xin chớ để trong lòng.
Lâm Phàm cầm trường kiếm, miệng nở nụ cười.



"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể +1 vạn exp."



Vừa nắm trường kiếm vào tay, Lâm Phàm đã cảm nhận được một cỗ kiếm ý hung mãnh đánh úp vào cơ thể hắn. Thế nhưng đáng tiếc chút lực lượng này không đủ dùng với Lâm Phàm.



Đệ tử Cửu Tiêu Tông thấy đối phương có thể nắm được trường kiếm của Tân Phong sư huynh thì đều rất kinh ngạc. Thậm chí cả Lương Dịch Sơ cũng thu hồi vẻ tươi cười.



Đệ tử Thánh Tông này có vấn đề, lại có thể chịu được kiếm ý mà đệ tử hắn tu luyện quanh năm dồn vào kiếm.



- Là một thanh kiếm tốt, đáng tiếc…



Lâm Phàm tiếc nuối lắc đầu.



Mà ở khoảnh khắc này, một màn khiến mọi người kinh ngạc đã xảy ra.



Lâm Phàm giơ cao kiếm lên rồi tự chém lên người mình.



Choeng…



Tiếng kim loại vỡ nát vang lên.



Trường kiếm của Tân Phong vừa chạm vào người Lâm Phàm thì tức khắc vỡ thành nhiều mảnh, rơi rớt trên mặt đất.



Mọi người triệt để trợn tròn mắt, ngay cả Vô Nhai và Lương Dịch Sơ cũng ngây ngẩn cả người.



- Ngươi có dám nhận một gạch của ta không?



Lâm Phàm chìa tay phải ra, trong đó mà một viên gạch đỏ.



Hoàn toàn là một viên gạch bình thường, không có gì đặc sắc.



Thế nhưng viên gạch này phối hợp cùng tư thế của Lâm Phàm lại mang đến cho người ta một loại áp lực rất lớn.



-----oo0oo-----



☼ Mời đọc thêm các bộ đã Full trong khi chờ chap mới:



- [Võng Du] Tây Du Nhất Mộng



- [Đô Thị] Sử Thượng Đệ Nhất Yêu



- [Võng Du] Tử Thần Chi Tiễn