Tối Cường Hệ Thống
Chương 192 : Bí ẩn dưới đáy dòng sông lửa
Ngày đăng: 10:08 30/04/20
Dịch giả: †Ares†
oOo
Trận đại chiến khiến lòng người run sợ đã xong.
Hung thú thượng cổ phượng hoàng cũng biến mất, mà luồng uy áp làm cho người ta ngạt thở bao phủ Địa Ngục Hỏa Diễm cũng tiêu tán trong một khắc này.
Vài vệt sáng vẽ ngang trời bay tới, một đám người bồng bềnh hạ xuống.
Mấy người này chính là người của Huyền Kiếm Các.
Bọn họ nhìn rõ tất cả chuyện vừa xảy ra, rung động đến độ giờ chỉ nghĩ lại thôi cũng vẫn còn kinh hãi.
Huyền Vận chau mày, nhìn Địa Ngục Hỏa Diễm đã êm ắng trở lại, nhưng trong lòng vẫn mãi không thể bình ổn.
Bà là trưởng lão Huyền Kiếm Các, tu vi Đại Thiên Vị cao giai, tuy chưa phải đứng đầu Đông Linh châu, nhưng cũng không thể coi thường. Vậy mà chỉ là uy áp từ vòng xoáy kia thôi đã khiến bà cảm nhận được khí tức tử vong.
Việc này, bà nhất định phải trở lại báo cáo với tông môn. Đây là lần đầu tiên Đông Linh châu phát sinh tình huống như vậy.
Một cỗ lực lượng thần bí không nên thuộc về Đông Linh châu xuất hiện, hơn nữa còn xuất hiện ở một cấm địa như Địa Ngục Hỏa Diễm, liệu mục đích thật sự chỉ vì con hung thú thượng cổ kia?
Đúng lúc này, chợt có tiếng động truyền ra từ bên trong Địa Ngục Hỏa Diễm.
Huyền Vận biến sắc, cảnh giác chung quanh. Tới khi thấy rõ bóng người tới, mặt bà giãn ra, vui vẻ hẳn lên.
- Vân Tiên, muội không sao chứ?
Các đệ tử xung quanh cũng tươi cười tiến lên chào đón Huyền Vân Tiên. Ban nãy họ cứ ngỡ nàng đã chết ở chỗ này rồi.
Giờ phút này, Huyền Vân Tiên cứ ngơ ngác bước tới, giống như là gặp chuyện kích lớn lao gì đó, ánh mắt hoảng hốt không ngừng nhìn quanh, như đang tìm kiếm cái gì.
Thế nhưng dần dần... Trên mặt Huyền Vân Tiên hiện rõ vẻ thất vọng.
- Không sao cả.
Huyền Vân Tiên lắc lắc đầu.
Trong đầu nàng, giờ chỉ còn lại hình ảnh ở giây phút kia.
Khuôn mặt của người nam nhân kia, những câu nói cuối cùng của người đó.
Khi cơn sóng lửa bắt đầu bén qua thân thể nam nhân ấy, Huyền Vân Tiên vô cùng lo lắng. Rồi đến khi nam nhân ấy liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng để nhấc tảng đá lớn che đi huyệt động, nàng cảm thấy mình hít thở không thông, bi thương và một cảm giác khác, chưa từng xuất hiện không ngừng trào dâng trong lòng nàng.
Nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có cảm thụ như vậy.
- Vân Tiên, muội không sao là tốt rồi, nơi này quá mức quỷ dị, nhanh chóng rời đi thôi.
Huyền Vận cảm thấy Huyền Vân Tiên có gì đó không đúng, nhưng cũng chỉ cho rằng nàng còn kinh hãi vì một màn ban nãy.
Huyền Vân Tiên quay đầu nhìn thoáng qua một hướng, trong mắt có vẻ gì đó rất lạ, cuối cùng gật gật đầu, khôi phục vẻ bình tĩnh, chỉ còn để lại trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia một tia ưu sầu.
Chỗ giữa sườn núi.
Sa Mạc Thập Tứ Phỉ bị đám Lôi Hằng Phong bắt được. Địa Ngục Hỏa Diễm vừa có dị biến, đám người Lôi Hằng Phong đã quay lại, sau đó vừa vặn chạm mặt Sa Mạc Thập Tứ Phỉ. Lôi Hằng Phong đương nhiên rất hận mười bốn gã trấn lột sạch sẽ của đám người mình, kết quả là dùng thực lực tuyệt đối mà bắt lấy mười bốn người.
Đồ án vẽ một đại hán cởi trần, cầm một chiếc phủ trong tay, lại trong tích tắc bổ một nhát, cắt qua tầng tầng hư không, xé rách hư không tạo thành một dòng nước lũ.
Lâm Phàm nhắm mắt, cảm thụ được khí tức từ Vĩnh Hằng Chi Phủ truyền đến. Đó là một cỗ khí tức xa xưa mà vĩnh hằng, rất xa, lại cũng rất gần.
Chợt hắn rung cổ tay, Vĩnh Hằng Chi Phủ phát ra một tia sáng chói mắt.
"Xoẹt..."
Giờ khắc này, Lâm Phàm cảm giác mình chính là đại hán cởi trần kia, hấp thụ lực lượng thiên địa, bổ một phủ trong trong hư không.
"Ầm..."
Trong phút chốc, trước mặt Lâm Phàm xuất hiện một cái khe đen kịt, vô số dòng khí chui ra vào trong cái khe giữa không trung này.
Lâm Phàm bỗng mở trừng hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc, chỉ mới một phủ này thôi, lại đã tiêu hao một nửa chân nguyên của hắn.
Khủng bố như vậy...
Chân nguyên trong cơ thể Lâm Phàm, có thể nói là mênh mông như biển lớn, tuy mới chỉ là Nhập Thần sơ giai, nhưng lượng chân nguyên lại tương đương với cao thủ cảnh giới Tiểu Thiên Vị.
Thế mà một phủ kia lại tiêu hoa quá nửa chân nguyên của hắn, thật sự là không thể tưởng tượng.
"Đinh, chúc mừng lĩnh ngộ Khai Thiên Tam Phủ thức thứ nhất: Thương Khung."
"Thương Khung, cấp bậc: 1."
....
Lâm Phàm thở phì phò từng ngụm, cũng thầm cảm thán, chỉ mới cấp 1 đã tiêu hao đến quá nửa chân nguyên của hắn, nếu cấp cao hơn, chẳng phải hút khô hắn luôn?
Sau đó, Lâm Phàm khôi phục chân nguyên, lại vùi đầu vào một phủ mới lĩnh ngộ được.
"Thương Khung."
Giờ khắc này, tinh khí thần của Lâm Phàm đều đạt trạng thái đỉnh, nháy mắt chém ra một phủ, vô số dòng khí như nước lũ cuốn lấy lưỡi phủ, phá toái hư không, lại hình thành dòng nước lũ từ đủ loại khí ngay trên hư không.
- Quá mạnh!
So với Nhất Chỉ Tịch Diệt, một búa này càng thêm lợi hại, lực phá hoại cũng càng lớn.
Lâm Phàm cầm lấy Vĩnh Hằng Chi Phủ, lại cẩn thận cảm ngộ. Khai Thiên Tam Phủ, hiện giờ chỉ có một thức, chắc bởi vì Vĩnh Hằng Chi Phủ này đang bị hư hao, sợ là hai thức kia phải chữa trị Vĩnh Hằng Chi Phủ xong mới học được.
Nhưng Lâm Phàm cũng không gấp. Theo hắn, một thức này đã đủ để mình dùng rất lâu rồi.
Hắn lại thầm cảm thán vận may của mình. Xem ra tiểu gia thật sự là người có siêu cấp số mệnh rồi, đồ án con con trên Vĩnhh Hằng Chi Phủ mà ca cũng để ý tới, rồi học được công pháp bậc này.
"Crắc... tách..."
Vừa lúc đó, tiếng nứt vỡ vang lên. Lâm Phàm mừng như điên, vội quay đầu lại.
- Muốn chui ra rồi...
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).