Tối Cường Hệ Thống
Chương 210 : Ra ngõ gặp gái
Ngày đăng: 10:08 30/04/20
Dịch giả: †Ares†
oOo
- Hạ ca ca, phía trước có hang động, vào tránh mưa thôi.
Lúc này, từ bên ngoài truyền tới một giọng nữ, liền tiếp là một giọng nam, đều có vẻ còn trẻ.
- Ừ, Vũ Hàm cẩn thận một chút.
Hạ Du Thiên thân thiết nói.
....
- Ai đó?
Hai người vừa vào, Lâm Phàm giả vờ tỉnh lại, mở miệng hỏi.
Hạ Du Thiên nghe thấy có người, lập tức cảnh giác nhìn đối phương. Khi không cảm giác được khí tức nào từ trên người đối phương, Hạ Du Thiên cũng thở phào một cái, thì ra là một người bình thường.
- Vị huynh đài này, bên ngoài mưa to, chúng ta vào đây tá túc một đêm.
Hạ Du Thiên khách khách khí khí nói.
- À, không sao, mời các vị. Chỗ kia có lửa, có thể sưởi ấm. Mưa làm trời ẩm quá, dễ sinh bệnh.
Lâm Phàm ngồi thẳng người lên, thoải mái nói. Chút ánh sáng từ đống lửa cũng không thể chiếu sáng toàn bộ hang động.
- Cảm tạ.
Hạ Du Thiên gật gật đầu, sau đó cùng Vũ Hàm ngồi xuống. Hai người ngồi xếp bằng, vận chuyển chân nguyên, một luồng sương trắng bay lên, toàn cơ thể cộng cả quần áo đều đã được hong khô.
- Ồ, hóa ra hai vị là võ giả.
Lâm Phàm giả vờ kinh ngạc, nói.
- Đúng vậy, không biết huynh đài là người nơi nào?
Hạ Du Thiên cười hỏi, nhưng trong lòng vẫn rất cảnh giác.
Y mới từ gia tộc chém giết đi ra, đoạn đường tới đây đã liên tục tránh thoát ba lần phục giết, nếu không phải trời mưa, cũng không dừng lại ở chỗ này.
Lâm Phàm thầm cười tiện tiện, sau đó nhìn về cái nhẫn trên ngón tay của Hà Vũ Hàm.
Chiếc nhẫn kia tỏa ra hào quang mờ mờ trong đêm, giống như là ánh sao trên bầu trời vậy, khiến người ta không thể không chú ý.
- Thật ngại, mình xin nhé.
Lâm Phàm vươn bàn tay tà ác, nhưng rồi lại đột ngột dừng động tác.
Bởi vì trong một sát na này, hắn cảm nhận được một luồng khí tức khóa chặt lấy mình.
Giống như chỉ cần mình xuất thủ, đối phương sẽ lập tức giết chết mình.
Luồng khí tức này rất mạnh, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ, cũng không dám chắc lực phòng ngự của Bất Diệt Ma Thể có chịu nổi hay không.
Mà cường giả ẩn núp trong bóng tối, chủ nhân luồng khí tức này, vẫn không nhúc nhích, nhất định là đang chờ hắn ra tay trước.
Cường giả giấu mặt này nhất định là đang bảo vệ hai người này, cũng tức là cái nhẫn trữ vật này chứa toàn đồ tốt.
Làm hay không đây?
Giờ khắc này, Lâm Phàm có chút do dự. Ài, mẹ nó chứ, ra đường gặp gái rồi.
Lâm Phàm vô cùng khó chịu, không rõ tình huống này là hắn đang gặp may, hay gặp rủi đây? Dê béo trước mắt, vậy mà không thể động.
- Trời lạnh như vậy, sao không kiếm thứ gì mà đắp chứ? Nếu bị bệnh thì làm sao.
Lâm Phàm rất không tình nguyện cầm tấm thảm lông của mình tới, nhẹ nhàng trùm lên thân hai người, sau đó khẽ lắc đầu, trở về chỗ cũ nằm xuống tiếp tục ngủ. Cùng lúc ấy, luồng khí tức khóa chặt hắn cũng biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Mà giờ phút này, khóe mắt Lâm Phàm chảy ra hai dòng nước mắt, là rơi lệ vì tiếc nuối a.
Hà Vũ Hàm bỗng mở hé mắt, khóe miệng nở một nụ cười đầy ý vị, sau đó tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Còn Lâm Phàm, làm cách nào cũng không thể chợp mắt.
Lần đầu tiên có khát vọng đánh cướp như vậy, lại chấm dứt bằng thất bại. Lâm Phàm vô cùng không phục, thầm rủa: tên khốn ẩn núp trong bóng tối, về sau tốt nhất là ngươi đừng để bị ta bắt gặp, bằng không tiểu gia cho ngươi sáng hơn cả ánh trăng.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).