Tối Cường Hệ Thống

Chương 22 : Bán sỉ binh khí, lợi tức sẽ sinh ra

Ngày đăng: 10:05 30/04/20


Dịch & biên: †Ares†



oOo



"Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên", dài 9 cm, rộng 5 cm, tác dụng nguyên thủy: là vật liệu cần thiết để xây nhà.



Phẩm cấp: thần khí vô thượng.



Công năng: một gạch nơi tay, ta có thiên hạ; coi thường hết thảy năng lực phòng ngự, gạch đập lên đầu sẽ gây 100% mê muội trong một phút, có điều chỉ có tác dụng ở đầu, đánh lên các vị trí khác vô hiệu.



Thuyết minh: đây là một món thần khí vô thượng trái với khái niệm rèn đồng giá, vốn không có khả năng được tạo ra.



Giờ phút này Lâm Phàm hưng phấn đến độ không biết nói gì cho phải. Thần khí này tuy không có tí phong cách nào, nhưng công năng lại quá cường đại.



Chỉ cần đập lên trán một cái là 100% mê muội, hơn nữa còn có thể đập liên tục không ngừng.



Như vậy tức là sau này chỉ cần kẻ nào xui xẻo trúng một gạch của mình vào đầu, trừ phi mình dừng tay, bằng không đừng hòng tỉnh lại.



Đặc biệt là hiệu quả bỏ qua năng lực phòng ngự, cho dù là một kẻ khủng bố nhất thế gian tới trước mặt mình, chỉ cần để mình đập một gạch, vậy hắn cũng chỉ có mặc cho bổn đại gia xâu xé.



Mạnh mẽ! Thật sự là quá mạnh mẻ!



Mạnh mẽ đến độ Lâm Phàm sắp tè ra quần.



Lâm Phàm là một người có tính hiếu kỳ rất nặng, uy lực của viên gạch này nhất định hắn phải tự mình thể nghiệm một phen, đồng thời nhìn xem có đúng như thuyết minh, có thể bỏ qua phòng ngự hay không.



Lực phòng ngự của mình đã cực kỳ cường hãn, không biết một gạch đập lên đầu mình sẽ có cảm giác gì? Tuy hành động như vậy hơi ngu, nhưng Lâm Phàm nhất định phải tự mình thử nghiệm mới hết tò mò.



Nói là làm, Lâm Phàm cầm Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên, căn vị trí trên trán mình, ước chừng cường độ, sau đó cắn chặt răng, đập ‘bốp’ một cái giữa trán.



Trong tích tắc Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên chạm tới trán…



Lâm Phàm giống như nghe được âm thanh gì đó, sau đó bất tỉnh nhân sự, ‘rầm’ một cái ngã ngửa trên mặt đất.



Mà cảm giác cuối cùng của Lâm Phàm là, thần khí vô thượng quả nhiên không hổ là thần khí vô thượng, thần kỳ thật.



....



Một phút sau.



Lâm Phàm đã tỉnh, sờ sờ trán, không sai, đúng như giới thiệu, một gạch vào đầu lập tức mê muội, không có lăn tăn gì nữa.
Doãn Mạch Thần không biết Lâm sư đệ hỏi cái này làm gì, nhưng vẫn đáp.



Đệ tử ngoại môn đều lĩnh vũ khí từ thợ rèn ngoại môn, tuy là vũ khí không phẩm cấp, nhưng với đệ tử ngoại môn thì cũng đủ rồi.



Dù sao chỉ cần là binh khí có phẩm cấp, sẽ đều tính là bảo bối, ngoại trừ có cống hiến với tông môn hoặc tự mình cung cấp tài liệu thì không có cách nào đạt được.



- Sư đệ, có chuyện gì vậy?



Doãn Mạch Thần nghi ngờ hỏi.



Lâm Phàm không đáp, nhanh chóng đi vào, rút trường kiếm của Doãn sư huynh ra, sau đó lấy kiếm mình vừa rèn chém lên.



"Choeng…"



Kết quả đúng như Lâm Phàm nghĩ, trường kiếm của Doãn sư huynh lập tức bị chặt làm hai đoạn.



Lâm Phàm vừa cảm thụ cảm giác chém sắt như chém bùn, chém lên trường kiếm của Doãn sư huynh đúng là như chém một đống bùn, không có bất kỳ lực cản nào.



Mà Doãn sư huynh còn đang thắc mắc, vừa đi vào nhìn thấy một màn kia, há hốc mồm.



Giờ khắc này Lâm Phàm vui vẻ nói:



- Sư huynh, kiếm này tặng huynh, cái gãy thì cho đệ nhé.



Lâm Phàm đưa trường kiếm mình rèn cho Doãn sư huynh, sau đó nhặt lấy hai đoạn kiếm gãy rồi vội vàng chuồn.



Doãn Mạch Thần ngây ngốc nhìn Lâm Phàm, sao Lâm sư đệ lại chặt trường kiếm của mình? Tiếp đó hắn nhìn thoáng qua thanh kiếm mà Lâm sư đệ ném lại, tức thì kinh ngạc.



Linh quang lưu động, đây là một thanh trường kiếm hạ phẩm…



- Sư đệ…



Doãn Mạch Thần lập tức kịp phản ứng, binh khí quý giá như thế, sư đệ sao có thể cho mình.



Thế nhưng khi Doãn Mạch Thần đuổi theo tới, lại thấy Lâm sư đệ đóng sập cửa ‘rầm’ một cái, sau đó từ trong nhà nói vọng ra một câu.



- Sư huynh, nói sau đi, hiện tại đệ rất bận.



-----oo0oo-----