Tối Cường Hệ Thống

Chương 222 : Người nhu nhược

Ngày đăng: 10:08 30/04/20


Dịch giả: †Ares†



oOo



"Đinh, chúc mừng phát thể chất đặc biệt Ách Vận Độc Thể."



"Ách Vận Độc Thể (chưa kích hoạt), vận rủi quấn thân, bi thảm cả đời."



"Thể chất mỗi lần chỉ xuất hiện trên một người duy nhất ở Huyền Hoàng giới."



Lâm Phàm nghe nhắc nhở mà phát mộng. Người có thể chất đặc biệt, ai mà không phải là tồn tại trâu bò, nhưng Yêu Vô Tà sao lại bi kịch như thế.



Lâm Phàm không sao rõ được chuyện này, còn "chưa kích hoạt" là ý gì? Lại làm thế nào để kích hoạt?



- Huynh đệ, làm sao vậy, chẳng lẽ có chuyện gì sao? Ngươi đừng nói là thân thể của ta bị bệnh nan y đấy nhé.



Yêu Vô Tà sợ hãi nhìn Lâm Phàm, bởi vì y thấy rõ vẻ mặt quái dị của Lâm Phàm lúc này.



- Không có chuyện gì, đúng rồi, bắt đầu từ lúc nào thì ngươi hay đánh rắm?



Lâm Phàm nghi ngờ hỏi.



Yêu Vô Tà đỏ mặt lên, cho rằng Lâm Phàm lại nhớ tới chuyện ở nhà xí, sau đó ngượng ngùng nói:



- Đây cũng không phải bí mật gì, từ khi ta năm tuổi đã bắt đầu hay đánh rắm rồi. Thế nhưng lúc đó rắm của ta cũng không mạnh như bây giờ, mãi mấy năm gần đây mới độc như vậy.



- Ngươi có từng đi khám bệnh chưa?



Lâm Phàm hỏi.



- Có chứ, cả thần y nổi danh nhất Đông Linh châu cũng đã khám cho ta, nhưng đều không tìm thấy nguyên nhân. Còn may là không sao cả, tuy hay đánh rắm, nhưng ta lớn đến tuổi này vẫn chưa bao giờ bị bệnh.



Yêu Vô Tà cười hắc hắc nói.



Lâm Phàm gật gật đầu, đã có suy đoán trong đầu, có lẽ Ách Vận Độc Thể mặc dù chưa kích hoạt, nhưng lại mang đến điểm tốt cho Yêu Vô Tà.



Tuy vận rủi quấn thân, nhưng mỗi lần đánh rắm, chỉ sợ chính là thải ra tạp chất trong cơ thể. Đối với bất kỳ người nào, đây đều là chuyện chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, cho dù là cao thủ cảnh giới Đại Thiên Vị, cũng không dám nói, trong cơ thể không có bất kỳ tạp chất nào.



- Huynh đệ, hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi, ngày mai ta sẽ dẫn người đi dạo một vòng trong thành. Yên tâm, có Yêu Vô Tà ta ở đây, cam đoan không ai dám khi dễ ngươi.



Yêu Vô Tà vỗ vỗ vai Lâm Phàm, sau đó xoay người rời đi.



Y đi rồi, Lâm Phàm vẫn ngẫm nghĩ mãi chuyện làm thế nào để kích hoạt thể chất đặc biệt.



Chưa kích hoạt, một cái rắm đã có thể giết chết người, vậy kích hoạt rồi thì...



Ngẫm lại chuyện lúc trước, Lâm Phàm cũng cảm giác hoảng hợ. Nếu không phải thân thể của hắn mạnh mẽ, chỉ sợ đã bị một cái rắm làm tử ẹo rồi.



....



Trong mật thất Yêu gia.



- Lão tổ, gần đây có rất nhiều tông môn vào thành, chỉ sợ Táng Hải Yêu Địa có thứ gì đó khiến bọn họ chú ý.



Một nam tử trung niên cúi lạy trước mặt một ông lão, nói.



Ông lão kia mặc áo bào xanh, mắt khép hờ, một dây chuyền quy tắc tỏa khí tức thần bí quấn quanh thân, một đầu như xỏ xuyên vào không gian, còn một đầu trườn quanh người ông ta, cứ như vậy liên tục.
- Ngũ ca, hắn là bằng hữu của đệ, mong huynh không nên vũ nhục bằng hữu của đệ.



- Ha ha, năng lực không lớn, tính tình cũng không nhỏ, sao, dám cãi lời ngũ ca sao?



Yêu Đằng Phi đứng lên, lạnh lùng nói.



Mà lúc này đây, Thiến Vũ chậm rãi đi tới. Yêu Đằng Phi thấy thế thì cười lạnh, chợt giơ tay lên, tát tát nhẹ lên mặt Yêu Vô Tà.



- Nói cho ngươi biết, ở Yêu gia, ngươi chỉ là một phế vật, về sau nhớ chú ý giọng điệu nói chuyện của ngươi.



Giờ khắc này, Thiến Vũ ngây ngẩn cả người, đám người Đại Cáp lại tức giận đến run rẩy toàn thân. Nhưng bọn họ biết, nhất định phải nhịn, bằng không thiếu gia sẽ càng chịu nhiều đau khổ.



Mà Lâm Phàm, lúc này đang xiết chặt nắm tay. Đây là lần đầu tiên hắn muốn đánh người đến vậy.



Yêu Vô Tà vô cùng tức giận, nhưng vẫn chọn chịu đựng, cúi đầu thật sâu.



- Vâng, ngũ ca.



Yêu Vô Tà chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, người run lên. Y mất hết mặt mũi trước mặt bằng hữu mới quen, không biết sau này Lâm Phàm sẽ đối đãi với mình thế nào. Thế nhưng, Yêu Vô Tà chợt phát hiện một bàn tay ấm áp đặt lên vai của mình.



Lâm Phàm đứng lên, nhìn thẳng Yêu Đằng Phi:



- Ngươi hơi quá rồi đấy.



- Ha ha, vậy thì sao? Ngươi định giúp phế vật này báo thù chắc? Nhưng ta nghĩ phế vật này không dám đâu. Lục đệ, ngũ ca nói đúng không?



Yêu Đằng Phi khinh thường cười, coi như cho y mười lá gan, cũng không dám làm gì gã.



Yêu Vô Tà vẫn cứ cúi đầu, mà đúng lúc này, Thiến Vũ lên tiếng:



- Yêu thiếu gia...



Yêu Vô Tà nghe được âm thanh này, thân mình khẽ run lên, sau đó đầu càng cúi thấp hơn. Nàng đã thấy một màn vừa rồi, chính y lại biểu hiện rõ ràng phế vật như vậy...



Lâm Phàm nhìn Yêu Vô Tà, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ.



Tính cách này quá mềm yếu, nhẫn nhục chịu đựng, nếu không thay đổi, tuyệt đối không sống được.



Lâm Phàm nhẹ nhàng ghé vào bên tai Yêu Vô Tà, nói:



- Nếu huynh còn tiếp tục yếu đuối như vậy, cô gái huynh yêu thích sẽ bị kẻ huynh gọi là ngũ ca chà đạp. Cho dù thực lực không địch lại, nhưng cũng phải vô oán vô hối, dù cho muốn sau này báo thù rửa hận, thì người nhu nhược cũng chẳng làm nổi đâu.



- Ta...



Yêu Vô Tà nhìn Lâm Phàm, nội tâm không ngừng giãy giụa.



- Đến, đến cạnh bản thiếu gia, để bản thiếu gia hảo hảo cưng chiều nàng...



Yêu Đằng Phi vẫy gọi Thiến Vũ.



Thiến Vũ ngừng lại, có chút sợ hãi.



-----oo0oo-----



☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).