Tối Cường Hệ Thống

Chương 253 : Trang bức xong bỏ chạy

Ngày đăng: 10:09 30/04/20


oOo



Lý Nguyên Kỳ trợn đến lồi cả mắt. Lão vốn tưởng rằng lần này tới Nguyệt Cung Tông chẳng qua là một lần đùa bỡn, ai ngờ sự tình biến hóa đến tình trạng này.



Tên khốn khiếp kinh khủng này từ đâu ra vậy, làm sao Thánh Tông lại xuất hiện cường giả thế này chứ?



Lý Nguyên Kỳ luống cuống, nhưng vẫn tin rằng rừng xanh còn đó, sợ gì không có củi đun, chỉ cần có thể chạy đi, chắc chắn có cơ hội xoay người.



- Sao tự nhiên tối sầm đi vậy?



Lúc này Lý Nguyên Kỳ đã bay xa được gần vạn dặm, trời đột nhiên tối lại, để lão hoảng hốt, chẳng lẽ là muốn mưa sao?



Thế nhưng vừa ngẩng đầu lên, lông tóc toàn thân lão đã dựng đứng.



Bởi vì trên bầu trời là một bàn tay khổng lồ che khuất cả bầu trời.



- Hừ, muốn chạy khỏi Ngũ Chỉ sơn của bản tọa sao, đúng là nằm mơ, trấn áp cho ta.



Lâm Phàm khinh thường hừ lạnh một tiếng, đồng thời liếc mắt nhìn đệ tử Nguyệt Cung Tông. Hiện đệ tử Nguyệt Cung Tông sớm đã bị tư thế oai hùng của hắn làm mê mẩn, trong lòng hắn cũng sướng âm ỉ mãi không thôi.



- Khôngggggg... Lý Nguyên Kỳ ta một đời bá chủ, sao có thể chết ở chỗ này!!!



Lý Nguyên Kỳ điên cuồng hét lên lên.



"Ầmmmm..."



Trong tích tắc, mặt đất rung chuyển, cát bụi bốc lên mù mịt như có bão.



"Đinh, chúc mừng đánh chết Lý Nguyên Kỳ cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn."



"Đinh, chúc mừng exp gia tăng hai tỷ hai trăm triệu."



"Đinh, chúc mừng thăng cấp."



"Cảnh giới Tiểu Thiên Vị sơ giai (ba triệu/hai tỷ)."



....



Giờ khắc này, lỗ chân lông toàn thân Lâm Phàm muốn nở bung ra, vô cùng thoải mái.



Rốt cuộc cũng thăng cấp.



Trang bức đi đôi với thăng cấp, đây là chuyện làm người ta vui sướng đến cỡ nào a.



Nguyệt Huyền lão ẩu vẻ mặt khiếp sợ nhìn Lâm Phàm. Trong một sát na kia, bà phảng phất như bị hoa mắt, bởi vì khí tức của người trước mặt này hình như đã biến thành mạnh hơn.



- Nguyệt tông chủ, thật xin lỗi, đám tiểu bối làm bậy khiến quý tông gặp phiền toái.



Lâm Phàm xoay người, vẻ mặt chính khí nói.



- Đâu có, đâu có.



Nguyệt Huyền lão ẩu vừa thấy đối phương mở lời như vậy, vội vàng nói:



- Lâm chưởng tọa nói vậy chẳng phải khiến lão thân xấu hổ sao, nếu không nhờ Lâm chương tọa cứu giúp, Nguyệt Cung Tông có lẽ đã xong rồi.



Nói đùa, cao nhân mạnh như Lâm chưởng tọa, tạ lỗi với một tông môn nho nhỏ, làm sao bọn họ dám nhận.
- Nguyệt tông chủ, chỉ sợ trong Cửu Tiêu Tông đang có chuyện, ta cần tự mình đi một chuyến, những đệ tử này kính xin quý tông tạm thu dụng, cho tạm ở lại nơi này.



- Được, không thành vấn đề, Lâm chưởng tọa, ngài là ân nhân của Nguyệt Cung Tông chúng ta, việc nhỏ như vậy cần gì nói lời khách sáo chứ.



Nguyệt Huyền lão ẩu gấp gáp nói.



Nguyệt Huyền lão ẩu đánh giá Lâm Phàm càng lúc càng cao, phẩm chất như thế, phong độ như thế, khí chất như thế, không thể không khiến người tôn trọng a.



- Lâm sư huynh, huynh muốn đi Cửu Tiêu Tông thì để đệ dẫn đường.



Phong Tiếu Linh nói.



- Ngươi thành thật đợi ở chỗ này, đây không phải việc ngươi có thể đối phó.



Lâm Phàm gạt đi.



- Các vị, sự tình cấp bách, đành cáo từ sớm vậy!



Lâm Phàm chắp tay chào mọi người, chuẩn bị rời đi.



- Lâm chưởng tọa, không nghỉ ngơi thêm chút nữa sao? Cũng để Nguyệt Cung Tông chúng ta tận tình địa chủ.



Nguyệt Huyền lão ẩu vội vã nói.



Lâm Phàm quay lưng lại, khoát tay áo:



- Cửu Tiêu Tông cùng Thánh Tông vốn là hảo hữu ngàn năm, lần này xảy ra chuyện, ta nhất định phải nhanh chóng tới trợ giúp. Ngày sau có rảnh nhất định sẽ tới quý tông bái phỏng, cáo từ.



Lâm Phàm cũng không đợi Nguyệt Huyền lão ẩu nói thêm cái gì, trực tiếp bay lên không, lao vút về phương xa.



- Lâm...



Nguyệt Huyền lão ẩu còn định nói thêm, lại thấy Lâm chưởng tọa đã đi rồi, chỉ biết thở dài một tiếng.



- Thiếu niên tài tuấn, vạn năm khó gặp...



Nguyệt Huyền lão ẩu nhìn hư không, than thở.



Các nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông cùng dùng ánh mắt nuối tiếc khôn nguôi nhìn về bóng người đang dần khuất xa kia, giống như trái tim đã bị người kia mang đi mất.



Nguyệt Huyền lão ẩu nhìn ánh mắt và vẻ mặt của các đệ tử, chỉ lắc lắc đầu, không nói gì thêm nữa. Người như vậy, đừng nói các đệ tử, nếu bà trẻ hơn một chút, khẳng định cũng động tâm.



....



Giờ phút này, Lâm Phàm đang cười lớn trong bụng.



Trang bức xong rồi chạy, lưu lại một truyền thuyết, thế mới xứng phong cách của tiểu gia chứ.



Cùng lúc ấy, ở một nơi cách xa Nguyệt Cung Tông, một bóng người xuất hiện, nhìn dáng vẻ thì có lẽ là một cô gái. Nếu Lâm Phàm nhìn thấy người này, tuyệt đối sẽ kinh ngạc, đây không phải là muội tử thần bí tên Dạ Hàm sao?



- Khí tức Huyết giới...



-----oo0oo-----



☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).