Tối Cường Hệ Thống

Chương 29 : Ý chí bất khuất

Ngày đăng: 10:05 30/04/20


Dịch & biên: †Ares†



oOo



- Làm sao ngươi có thể sử dụng chiêu thức hạ lưu như thế!



Một kích đánh bay Lâm Phàm, sắc mặt Vu Phong rất là khó coi, vừa rồi nếu không phải mình kịp phản ứng, chỉ sợ thật sự bị kẻ này đắc thủ.



- Cái gì là hạ lưu chứ? Sư huynh, thủ pháp của đệ là quang minh chính đại. Sư huynh, một chưởng vừa rồi làm ngực đệ có chút đau, nhưng sư đệ vẫn còn một chiêu nữa muốn nhờ sư huynh chỉ đạo.



Lâm Phàm tự nhiên không thừa nhận chiêu mình dùng rất hạ lưu.



Mặc dù Hầu Tử Thâu Đào này là công pháp bất nhập lưu, nhưng ở trong tay bổn đại gia, nhất định sẽ phát dương quang đại.



Mà qua vừa rồi, Lâm Phàm phát hiện Hầu Tử Thâu Đào vẫn còn rất nhiều không gian phát triển.



- Sư huynh, một chiêu Hàng Long Thập Bát Chưởng này, xin sư huynh chỉ điểm.



Lâm Phàm tự gầm rú lên mấy tiếng, tay tạo hình bắn chưởng ka-me-jo-ko rồi lao về phía Vu Phong.



Mà ngay tại lúc vọt tới trước mặt Vu Phong, Lâm Phàm tức thì khom người, hét lớn một tiếng.



- Hầu Tử Thâu Đào.



Vu Phong cả kinh, lại một chiêu này.



- Hỗn Nguyên Cửu Chuyển…



"Ầm…"



Lâm Phàm lại bị một chưởng đánh bay.



"Đinh, chúc mừng Bất Diệt Ma Thể exp +6000."



Vừa chạm đất, Lâm Phàm lập tức đứng dậy. Vu Phong đang khống chế tu vi ở Hậu Thiên cấp chín, một chưởng đánh xuống cũng chỉ tăng được sáu nghìn exp, với số exp ba trăm vạn để lên cấp của Bất Diệt Ma Thể quả thực như muối bỏ biển. Không được, nhất định phải để hàng này tăng lên tu vi, nếu không không thể có ích lợi lớn nhất.



- Sư huynh, sư đệ dừng ở Hậu Thiên cấp chín đã lâu mà vẫn không thể đột phá, xin sư huynh đem tu vi áp chế đến Tiên Thiên cấp ba, tạo áp lực giúp đệ.



Lâm Phàm nói lớn.



Vu Phong nhìn Lâm Phàm, tạm thời không nói gì. Qua hai chiêu vừa xong, Vu Phong đã nổi giận, giờ phút này nghe vậy, trong lòng cũng đang tính giáo huấn gã sư đệ này một trận, chẳng qua có sư huynh ngồi một bên quan sát, nếu xảy ra chuyện gì là thật khó ăn nói.



- Sư đệ, như vậy chỉ sợ sẽ có thương vong.



Vu Phong nói.



- Con đường tu luyện vốn là sinh tử do trời, xin sư huynh thành toàn.



Lâm Phàm hiên ngang lẫm liệt, không hề sợ hãi nói.



- Được, nếu đã vậy thì sư đệ cẩn thận một chút.



Vu Phong khẽ cười lạnh, tự mình muốn chết đừng trách người khác.



Lâm Phàm nhìn Vu Phong, nội môn không hổ là nội môn, muốn chỉnh người cũng đường đường chính chính, khác hẳn đệ tử ngoại môn tâm tư đơn giản.



Sau khi tiến vào nội môn là có thể ra ngoài lịch lãm, trải qua đủ chuyện, con người cũng sẽ thay đổi.



Mà bước lên cảnh giới Tiên Thiên, ra ngoài lịch lãm cũng có thể bảo đảm an toàn của bản thân. Dù sao không vào Tiên Thiên thì vẫn chỉ là con kiến.



Thánh Ma Tông không cho phép đệ tử ngoại môn rời núi, cũng là vì bảo hộ đệ tử ngoại môn.




- Sư đệ, đây là Huyết Dung Đan, đệ mau uống để ổn định thương thế.



Lâm Phàm mặc dù tu vi quá yếu, nhưng Vu Phong đã không nhớ rõ đối phương bị mình đánh bao nhêu chưởng, mà mỗi một lần ngã xuống đều có thể đứng lên. Loại ý chí này, cho dù là Vu Phong cũng không thể không bội phục.



- Sư huynh… đệ…



Lâm Phàm vốn muốn cự tuyệt, nhưng lập tức đổi ý.



"Đinh, phát hiện chữa thương thánh dược Huyết Dung Đan, sau khi sử dụng, exp +100000."



- Cảm tạ sư huynh.



Lâm Phàm suy yếu giơ tay, nhét viên Huyết Dung Đan vỏ ngoài đỏ như máu vào miệng.



- Sư đệ, chỉ bằng phần ý chí này của đệ, sau này đệ tất có một chỗ tại nội môn.



Vu Phong không keo kiệt khen. Từ khi Vu Phong tham gia chỉ đạo ngoại môn tới nay, đây là lần đầu tiên hắn đánh giá một đệ tử ngoại môn cao như vậy.



- Sư huynh…



Lâm Phàm cảm kích nhìn Vu Phong, sau đó mở rộng hai tay, như muốn ôm lấy Vu Phong.



Mà Vu Phong sửng sốt, tiếp đó trên khuôn mặt anh tuấn lộ một tia mỉm cười. Sư đệ muốn ôm mình, vậy thì thành toàn hắn là được rồi.



- Sư huynh…



Lâm Phàm kêu khẽ.



- Ừ.



- Sư huynh, ân tình hôm nay, sư đệ này sau tất có thâm tạ.



Ánh mắt mơ hồ của Lâm Phàm giờ bỗng sáng lên, nhưng Vu Phong lại không nhìn thấy.



- Không có gì, chỉ là một viên Huyết Dung Đan mà thôi, sư đệ dưỡng thương cho tốt, sư huynh đợi đệ ở nội môn.



Vu Phong nói.



- Không phải chuyện này.



Lâm Phàm khẽ lắc đầu.



- Vậy là cái gì?



Vu Phong khó hiểu hỏi.



- Sư huynh…



- Ừ…



Vu Phong khẽ đáp



- Hầu Tử Thâu Đào…



Giờ khắc này thiên địa biến sắc, giống như tận thế đến.



Người sống trên đời, cả đời đều làm những việc thân quen a…



-----oo0oo-----