Tối Cường Hệ Thống

Chương 342 : Phế Bỏ Bao Nhiêu Tế Bào Não Để Trở Về

Ngày đăng: 10:10 30/04/20


Sáu tháng sau.



Trong luyện võ trường Vô Danh Phong, hai bóng người đang tu luyện, từng trận tiếng vang trầm trầm truyền lên khắp toàn bộ Vô Danh Phong.



- Các ngươi đều lại đây nghỉ ngơi một chút đi, không nhất thời vội vã.



Cung Băng Dạ nhìn hai bóng người trên sân bãi, cũng là nhẹ giọng hô hoán.



- Được rồi, Cung tỷ tỷ.



Chỉ Kiều thả trường kiếm trong tay ra, nắm lấy bánh ngọt trên bàn, bắt đầu hài lòng ăn.



- Chúng ta tập một hồi rồi sẽ lại.



U Cửu Linh không có đình chỉ động tác, thân thể gầy ốm ở sát bên cơ quan Mộc Thung, một gậy một gậy đập vào trên thân nó.



Gõ một hồi, U Cửu Linh liền cắn môi thật chặt, không để cho mình hét to lên, trên gương mặt tinh xảo, mồ hôi rơi như mưa, không có một tia oán giận.



Mỗi một lần đập, trong cơ thể đều có một đạo khí lưu lẩn trốn ở tứ chi trăm mạch.



Nha đầu Chỉ Kiều tu luyện chính là kiếm điển. Mà U Cửu Linh không có tu luyện kiếm điển mà tu luyện chính là Thái Cấp Ma Thân.



Môn công pháp này, nguyên bản chỉ có ba tầng, nhưng mà thời điểm quán đỉnh Lâm Phàm đã có thể tu luyện tới tầng thứ sáu, bởi vậy thời điểm Lâm Phàm bình thường không có việc gì làm cũng suy nghĩ đem sáu tầng này viết xuống, đặt ở bên trên Vô Danh Phong.



U Cửu Linh muốn đi con đường giống sư phụ, bởi vậy lựa chọn tu luyện chính là Thái Cấp Ma Thân.



Môn công pháp này quá mức khắc khổ, đối với một đứa bé thì căn bản là rất khó chịu đựng.



Mà sau khi U Cửu Linh bái Lâm Phàm làm sư phụ, cũng không có tư tàng mà là đem công pháp Thiên giai thượng phẩm Thiên Địa Ngũ Lôi Chưởng viết ra, để vào bên trong Công Pháp Các Vô Danh Phong.



Thời điểm nện một đòn tối hậu lên Mộc Thung, trên người U Cửu Linh xuất hiện một dòng nước ấm phá tan bình cảnh.



Thái Cấp Ma Thân tầng thứ nhất đã hoàn thành.



U Cửu Linh lau mồ hôi trán một cái, sau đó đi tới trước mặt Cung Băng Dạ, lộ ra nụ cười ngọt ngào, nắm lên một khối bánh ngọt:



- Cảm tạ Cung tỷ tỷ.



Trong khoảng thời gian này, Cung Băng Dạ đã chuyển giao vị trí tộc trưởng gia tộc, lưu lại trên Vô Danh Phong chăm sóc hai đứa bé này.



- Sư muội, sư phụ nói tu luyện phải có mức độ, đi từ từ, không vội.



Chỉ Kiều tuổi tác tuy nhỏ, thế nhưng nhập môn sớm hơn, bởi vậy giờ khắc này đã không phải là sư muội nhỏ nhất, mà đã thành công biến thành sư tỷ.



- Sư tỷ, ngươi không đúng rồi, tu luyện phải kiên trì bền bỉ, nhất định trạng thái lúc nào cũng phải quyết chí tiến lên cho đến khi kết thúc.



U Cửu Linh ăn bánh ngọt, lắc đầu nói ra.



Chỉ Kiều chu mỏ một cái:



- Sư muội, ta là sư tỷ, ngươi cứ nghe ta.



- Không đúng, sư tỷ nói sai, sư muội cũng phải góp ý chứ.
Tông Hận Thiên nhìn một nhóm người tham gia khảo hạch lần này, sau đó mở miệng nói:



- Người linh tượng này, là người đội trời đạp đất, nếu như ai không muốn nhìn, vậy thì tiếp tục tham gia sát hạch thứ hai.



Mọi người vừa nghe, trong lòng liền vui vẻ lên, nếu có thể không cần nhìn, vậy còn nhìn cái rắm a, tự nhiên là tiếp tục tham gia khảo hạch rồi, một cái pho tượng có gì đáng để xem.



Sau đó lục tục có người đi theo phía sau Tông Hận Thiên, mà ở phía dưới cái linh tượng kia, vẫn như cũ có ba người.



Mà ba người kia giờ khắc này không hề đứng mà chính là đang quỳ ở đó dập đầu.



Những người đang tuỳ tùng sau lưng Tông Hận Thiên kia giờ khắc này từng cái từng cái liền cười to trong lòng, ba người này có phải là ngốc không a, đứng không được, lại còn quỳ.



- Các ngươi không tham gia sát hạch sao?



Tông Hận Thiên nhìn ba người kia hỏi.



- Đại nhân, quốc gia chúng ta đã từng gặp thú triều, chính là đại nhân này đã cứu quốc gia chúng ta, chúng ta biết hắn là người Thánh Tông, bởi vậy chúng ta mới không quản đường xa vạn dặm đi tới nơi này, chính là vì để bái nhập vào Thánh Tông.



Ba người kia nói ra.



- Sư thúc, không nghĩ tới ngài còn có thật nhiều sự tình mà chúng ta không biết a.



Tông Hận Thiên lần thứ hai nhìn linh tượng nói ra, sau đó nhìn về mọi người ở phía sau lưng mình:



- Các ngươi đã bị đào thải, rời đi đi.



- A?



Thời khắc này mọi người vừa nghe thì triệt để trợn tròn mắt, hoàn toàn không biết rốt cuộc đây cái tình huống gì, sát hạch lần thứ hai vẫn còn chưa thi đâu a, làm sao lại kết thúc như thế?



- Ba người các ngươi thông qua sát hạch, sau đó chính là đệ tử Thánh Tông, đi theo ta.



Tông Hận Thiên chỉ vào ba người nói, sau đó cũng mặc kệ những người còn lại đang một mặt ngơ ngác, mà chuẩn bị rời đi nơi này.



Ba người kia cũng là một mặt chất phác, bọn họ không nghĩ tới chuyện cứ như vậy đã trở thành đệ tử Thánh Tông, chuyện này... Đây cũng quá đơn giản đi.



- Oanh...



Mà đúng lúc này, một tiếng vang thật lớn từ bên trên linh tượng truyền đến.



Tông Hận Thiên vừa mới chuẩn bị rời đi, đột nhiên dừng bước, vẻ mặt liền biến đổi, một mặt không dám tin nhìn toà linh tượng kia.



- Chẳng lẽ...?



Đúng lúc này, một âm thanh vang vọng thiên địa.



- Ta đi, tiểu gia trải qua bao nhiêu cực khổ, phế bỏ bao nhiêu tế bào não, rốt cục đã đi ra khỏi mê cung mà trở về...



----------------------------------------------------------------------------------------------------



Cmt cho ta xin ít review về truyện và cách dịch của ta đi =.=