Tối Cường Hệ Thống

Chương 369 : Từ Từ Đi

Ngày đăng: 10:11 30/04/20


Lâm Phàm nhàn nhã ngồi ở chỗ đó, giống như một khán giả trung thành xem cuộc vui.



Đối với chuyện này, các tông chủ tông môn đều đã nhìn thấy. Bây giờ tất cả mọi người đã đi ra, Lâm Phàm cũng không xem tiếp nữa, đây chính là thời điểm để trừng trị bọn họ.



- Ác ác...



Tiểu Kê cũng đang nhàm chán cực độ. Tưởng có gì đó đáng xem, nhưng nhìn hồi lâu mới phát hiện, những người này đều là tay mơ, khi xuất thủ, căn bản không có một chút nguy hiểm nào.



Trời không sập, đất không ngập sao thế này có thể xem là đánh nhau được, vẫn là nhìn lão Đại ca đánh nhau mới hay nhất.



Trong mắt Tiểu Kê, những người này cũng chỉ là những tiểu hài tử đang đùa giỡn mà thôi.



Các tông chủ nhìn thấy Tiểu Kê đang nhìn về phía bọn họ, đồng thời từ trong ánh mắt, dường như bọn họ thấy được vẻ khinh bỉ. Cũng không biết có phải ảo giác hay không. Lâm Phàm đứng trên vai Tiểu Kê,sau đó nhìn về phía đại Tông môn Đông Linh châu:



- Rất tốt, xem ra các ngươi cũng khá đấy



Lâm Phàm vuốt vuốt chiếc nhẫn chứa đồ, nhìn mọi người, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng. Đồng thời Lâm Phàm lấy ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, chiếc nhẫn chứa đồ của Yến Hoàng trong nháy mắt nứt toác, bảo bối tức thì rơi xuống.



Thiên Hậu nhìn thấy cảnh tượng đó, vẻ mặt đột nhiên biến đổi, không dám tin vào mắt mình nữa.



Hàn Lục và Phương Hàn đều lộ vẻ mặt kinh ngạc.



Đồng thời người vẫn luôn giấu mình trong bộ áo báo bào màu đen nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Phàm, toàn thân đột nhiên run lên, thậm chí là sợ sệt.



- Ngươi là ai?



Mọi người cảnh giác nhìn bóng người đang ngồi ở kia trong lòng đầy nghi hoặc.



Lâm Phàm nghe mọi người hỏi, không khỏi bật cười:



- Các vị quý nhân cũng nhanh quên quá. Chỉ hai năm đi qua, mà các vị đã quên mất ta, đầu óc các vị cũng đáng trí quá đi.



- Không thể nào. Ngươi không những không chết, mà còn trở về.



Thiên Hậu lẳng lặng đứng ở nơi đó, trong mắt lộ ra tâm tư phức tạp.



- Không ngờ là Thiên Hậu còn nhớ ta, đúng là có trí nhớ tốt.



Lâm Phàm nghe nói nhất thời cười lớn.



- Thiên Hậu, hắn là ai?
Võ lực cao cấp ở Đông Linh Châu không phải là rèn luyện khả năng chịu đựng.



- Hê hê … Tiểu tử, ban đầu ngươi có thể sống thêm được một khoảng thời gian nữa, nhưng là bây giờ ngươi lại đi tìm chết. Vậy thì không thể trách bản tọa được



Van Ma lão tổ cười lạnh. Hắn muốn hút sạch tinh khí thần cùng máu tươi của tên tiểu tử này.



Cái Thần Huyết kia hắn nhung nhớ đã lâu mà tên tiểu tử kia khẳng đinh còn chưa tiêu hóa nó.



Lâm Phàm nhìn đoàn sương mù đang bay về phía mình, khóe miệng lộ ra vẻ khinh thường.



Vạn ma lão tổ tới gần Lâm Phàm, thấy tên tiểu tử này không có bất kỳ động tĩnh gì, nhất thời vui mừng, điên cuồng hét lên:



- Ha ha..



Sau đó phát sinh một màn khiến Vạn Ma lão tổ đột nhiên ngừng lại.



- Làm sao có khả năng..



Vạn Ma lão tổ một mặt không dám tin nhìn bóng người trước mặt. Tên tiểu tử kia chỉ dùng một cánh tay liền có thể phá vỡ được chiêu thức của hắn.



Mọi người xung quanh thấy cảnh này, nội tâm cũng đột nhiên rung lên, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ có chút không dám tin.



- Hừ …. Đúng là đồ rác rưởi.



Lâm Phàm nhẹ nhàng giơ tay, bóp lấy yết hầu của Vạn Ma lão tổ, trực tiếp nhấc lên.



- Ngươi…



- Ầm..



Trong chớp mắt, một cước nứt toác hư không, trúng vào mệnh căn trong đũng quần của Vạn Ma lão tổ.



- A…



Vạn Ma lão tổ gào thét một tiếng, sau đó đánh mất sức chiến đấu, miệng sùi bọt mép, lăn qua lăn lại trên mặt đất. Từng trận kêu thảm thiết truyền vào trong tai của mọi người.



Chuyện xảy ra như vậy khiến lòng người lạnh lẽo.



----------------------------------------------------------------------------------------------------