Tối Cường Hệ Thống
Chương 401 : Bạo Phát Đi Tiểu Vũ Trụ Của Ta
Ngày đăng: 10:11 30/04/20
-Tiểu Phàm, ngươi muốn làm gì? Vô Nhai Thái Thượng trưởng lão nhìn đám người phương xa, vẻ mặt mơ hồ, hoàn toàn không hiểu tất cả những thứ này rốt cuộc là thế nào.
Tông Hận Thiên lắc đầu...
Yến Tông chủ lắc đầu...
Mà ở đây, chỉ có hai người đó là biết rõ nhất.
Diệt Cùng Kỳ cùng Hỏa Diễm lĩnh chúa, hai người này đều bị Lâm Phàm ra tay dạy dỗ.
Trước đây lúc bị dạy dỗ,bọn họ cảm giác bị sỉ nhục, thế nhưng từ sau khi bị dạy dỗ, lại là loại cảm giác mê luyến kì diệu.
Lúc này hai người liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt để lộ ra vẻ hoài niệm, đồng thời đối với việc tiếp thu dạy dỗ của -Tuyên Cổ- cũng ước ao ghen tị.
Cái cảm giác này tươi đẹp đến nhường nào, mỹ lệ đến nhường nào, mà để người ta mê muội.
Từ lúc một lần bị dạy dỗ trở về sau, muốn lại được hưởng thụ lại cái cảm giác ấy, nhưng đã không còn cơ hội.
-Tuyên Cổ, ngày hôm nay tiểu gia phải cố gắng dạy dỗ ngươi, để ngươi hiểu rõ, nơi này không phải là nơi ngươi làm càn. Lâm Phàm ra oai.
-Tuyên Cổ, bây giờ ngươi chính là cá nằm trên thớt, mặc người chém giết. Nếu như Tuyên Cổ có thể chịu đựng được thì Lâm Phàm sẽ tước vũ khí đầu hàng, không hề lên tiếng mà đưa đầu ra tùy ý chém.
Thế nhưng giờ đây Tuyên Cổ đã ngã xuống sau ba đại tuyệt kỹ, không có một chút phản kháng nào khiến Lâm Phàm nảy ra một ý trong lòng.
Mặc dù thực lực ngươi ngập trời, nhưng dưới uy lực của ba đại tuyệt kỹ cũng phải ngoan ngoãn bó tay chịu trói.
Lâm Phàm vốn là muốn đem Tuyên Cổ luyện hóa, thế nhưng sau đó ngẫm lại liền bỏ đi ý nghĩ này.
Đồ không phải của mình, chung quy vẫn không phải là của mình.
Rõ ràng đã luyện hoá cánh tay Tuyên Cổ, nhưng Tuyên Cổ vẫn có thể cướp đi từ trong tay mình.
Chẳng may sau đó xuất hiện người sinh ra Tuyên Cổ nói một câu:
-Tuyên Cổ là do ta sinh, tất cả những gì của hắn đều là của ta.
Nếu phát sinh tình huống như vậy, đối với Lâm Phàm mà nói, đúng là bi kịch.
Nếu như dạy dỗ thành công, thu phục được Tuyên Cổ thì thật là sảng khoái biết bao.
Tuyên Cổ giờ khắc này kêu rên kêu thảm thiết, ánh mắt phẫn phẫn nộ nhìn về phía Lâm Phàm, dường như muốn giết chết Lâm Phàm vậy, nhưng trong chớp mắt, ánh mắt này đã không còn sót lại chút gì, mà biến thành mê man, mất đi hi vọng.
-Cmn... Tuyên Cổ, ngươi không tin tiểu gia nói thì thôi, tiểu gia sẽ làm ngươi nhìn thẳng vào sự thật.-
-Ta tát.
-Ta trói.
-Ta quất roi.
-Cong queo uốn lượn.
-Trực Đảo Hoàng Long.
-Tiên Nhân Chỉ Lộ.
...
Lâm Phàm lúc này đang liều mạng dạy dỗ nhưng chân nguyên tiêu hao cũng là rất lớn, đối phó Tuyên Cổ nhất định phải dùng kỹ năng mạnh nhất, chỉ quất roi e là còn không được.
Bất kể như thế nào, cũng phải triệt để công phá Tuyên Cổ.
Trong chớp mắt... Thiên địa mông mông bụi bụi.
Chiếc roi kia đang quất dài trên đất.
Còn Tuyên Cổ đang kêu rên thảm thiết.
Lâm Phàm hai mắt bị cay, nhưng là vì Chính Nghĩa, phải kiên t gian.
Đến tận bây giờ, Lâm Phàm mới nhìn thấy vẻ mặt -Tuyên Cổ- dần dần cải biến, nhất thời trong lòng vui vẻ.
Một roi quất ra, tung hoành tứ hải.
-Tuyên Cổ, ngươi hãy nhìn thẳng nội tâm của ngươi, ngươi chính là người như vậy a. Lâm Phàm nhìn thấy sự biến đổi của Tuyên Cổ sau khi bị dạy dỗ, thẳng thừng nói ra.
-Ta... Ta... Tuyên Cổ thở ngày càng gấp, hắn giận Lâm Phàm run người, nhưng trong lòng muốn nói rằng, đừng có ngừng, tiếp tục quất roi đi...
-----------
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.