Tối Cường Hệ Thống

Chương 46 : Điều quan trọng nhất là gì?

Ngày đăng: 10:06 30/04/20


Dịch & biên: †Ares†



oOo



Ngày hôm nay đối với Lâm Phàm là một ngày có ý nghĩa phi thường. Nghề nghiệp lão sư ở trong mắt Lâm Phàm là nghề nghiệp thần thành không thể xâm phạm, mỗi một câu nói, mỗi một động tác đều sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển sau này của đệ tử, bởi vậy Lâm Phàm rất nghiêm túc.



Mà chức nghiệp phụ Đạo Sư mới được mở ra làm cho Lâm Phàm có chút tò mò, không biết là có tác dụng gì.



Chức nghiệp phụ: Đạo Sư.



Công hiệu: mỗi một lời nói, mỗi một hành động đều sẽ tạo thành ảnh hưởng thật lớn với đệ tử lắng nghe, mỗi một câu nói đều sẽ trở thành Thánh ngôn với các đệ tử…



Nhìn thấy giới thiệu công hiệu, Lâm Phàm càng rối thêm, vẫn không biết rõ tới cùng là Đạo Sư có chỗ lợi gì.



Mặc dù chưa rõ tác dụng của chức nghiệp phụ Đạo Sư này, nhưng tình huống hiện tại rất rõ ràng, chính mình thân là một lão sư quang vinh, nhất định phải dạy dỗ cho đám trẻ nhỏ khát vọng với tri thức ở dưới này.



Lâm Phàm từng xem qua không ít tiểu thuyết, tuy không nhớ rõ lắm, nhưng cũng kể được một nửa đầu. Mà bây giờ hắn muốn nói tới chương đầu tiên của tiểu thuyết Đấu Phá Thương Khung, hy vọng sẽ trở thành một chén canh gà để bồi bổ cho tâm linh của những đệ tử đã mất niềm tin này.



Các học sinh phía dưới nhìn lão sư trên bục, một bụng nghi hoặc, lão sư này muốn làm gì? Còn Đấu Phá Thương Khung là cái gì?



Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng:



- Trên một đại lục xa xôi có tên là Đấu Khí, có một thành thị rất nhỏ bé, nơi đó có một thiếu niên tên gọi là Tiêu Viêm…



Đám học sinh không rõ lão sư đang nói cái gì, đại lục Đấu Khi là chỗ nào? Nhưng càng nghe bọn nhỏ càng chìm vào, tiếng của lão sư giống như có ma lực, truyền vào tận chỗ sâu trong lòng tụi nó.



Lâm Phàm nhìn vẻ mặt của các đệ tử, cũng thỏa mãn gật gật đầu, xem ra hiệu quả không tệ lắm, lại tiếp tục giảng giải.



- Tiêu Viêm này là một thiên tài. Hắn cao ngạo, tự tin, bạn cùng lứa tuổi đều hâm mộ hắn, đố kỵ hắn, nhưng lại không ai có thể đuổi kịp và vượt qua hắn. Mãi cho đến một ngày, thiên tài được mọi người công nhận này lại trong vòng một đêm tu vi mất sạch, trở thành phế vật trong đám người. Những người từng lấy lòng nịnh bợ hắn giờ đều châm chọc mỉa mai, toàn bộ vinh quang cũng trong một đêm không còn lại chút gì…



Lâm Phàm rất có lòng tin ở tài ăn nói của mình. Tuy không nhớ kỹ cốt truyện, nhưng tổng thế vẫn không thành vấn đề.



Nói một hồi, Lâm Phàm ngừng lại. Đám học sinh đang nghe đến nhập thần vội nôn nóng nhìn Lâm Phàm.



- Lão sư, sau đó thì sao?



- Đúng a, lão sư, Tiêu Viêm biến thành phế vật xong thì thế nào?



Tụi nhỏ thấy lão sư không nói thì trong lòng ngứa ngáy vô cùng.



Lâm Phàm nhìn vẻ mặt của đám đệ tử, biết hiệu quả mình muốn đã đạt được, sau đó mỉm cười, mở miệng nói:



- Không vội, hiện tại ta hỏi các trò, các trò vừa nghe xong đoạn vừa rồi thì hiểu được những gì?




- Kiên cường, chịu đủ khuất nhục, không buông bỏ.



- Cố gắng, cố gắng hơn.



Lâm Phàm nghe đám đệ tử nói ra một đống đáp án thì khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không ủng hộ với ý kiến của tụi nhỏ.



- Lão sư, theo người thì cái gì mới là quan trọng nhất?



Lưu Miểu Miểu thấy lão sư liên tục lắc đầu thì nghi ngờ hỏi.



Lâm Phàm nhìn thoáng qua Lưu Miểu Miểu:



- Lưu Thủy Thủy, cả các trò nữa, các trò đều nói tới những điểm quan trọng, nhưng lại không phải là quan trọng nhất. Lão sư cho rằng điểm quan trọng nhất chính là Tiêu Viêm gặp được một lão sư tốt, cũng tốt như ta vậy, các trò cảm thấy thế nào?



Lâm Phàm cảm giác đầu óc của đám đệ tử này hơi trì độn một chút, mình đã nói thẳng ra như vậy mà cũng chưa thấy phản ứng gì.



Đám Lưu Miểu Miểu sửng sốt, hiển nhiên là không nghĩ tới.



Lâm Phàm thấy tụi nhỏ có vẻ nghi hoặc thì chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu nói:



- Các trò xem, Tiêu Viêm kia đã biến thành phế vật, tự mình sao có thể vùng lên? Còn không phải bởi vì gặp được một lão sư tốt! Cho nên nói lão sư này là điểm quan trọng nhất để Tiêu Viêm có thể lấy lại vinh quang. Không có người này dạy dỗ, Tiêm Viêm cũng sẽ không có thành tựu sau này, các trò thấy ta nói có đúng không?



Đám Lưu Miểu Miểu vừa nghe lão sư phân tích, trong lòng bỗng cảm giác lão sư nói vô cùng có đạo lý, sau đó cả đám đưa mắt nhìn nhau một cái, lập tức cung kính khom người với Lâm Phàm.



- Lão sư, xin người sau này dạy dỗ chúng ta thật nghiêm khắc, chúng ta cũng muốn trở thành người như Tiêu Viêm, chúng ta không muốn cả đời này bị người khác coi thành phế vật.



- Kính nhờ lão sư!



Giờ khắc này Lâm Phàm rất là thỏa mãn gật gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy, có thể hiểu được điểm quan trọng nhất trong bài giảng, thật không dễ dàng a.



"Đinh, chúc mừng chức nghiệp phụ Đạo Sư, exp +10."



"Đinh, chúc mừng chức nghiệp phụ Đạo Sư, exp +10."



....



"Đinh, chúc mừng chức nghiệp phụ Đạo Sư thăng cấp thành Hiền Sư."



"Đinh, chúc mừng mở ra công năng Hiền Sư."



-----oo0oo-----