Tối Cường Hệ Thống

Chương 515 : Có Đau Hay Không, Có Phục Hay Không?

Ngày đăng: 10:13 30/04/20


Dịch: Toản



Biên: Cẩu ca.



Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.



Nguồn:



“Thiên Địa Dung Lô” sừng sững xuất hiện.



Lâm Phàm thở dài một tiếng, rồi một tay cầm lấy cổ chân của Uy Quân Vương sau đó trực tiếp lôi đi.



Uy Quân Vương uy vũ tuyệt thế vậy mà lúc này cũng bị Lâm Phàm tàn nhẫn lôi đi như lôi một con lợn chết, thậm chí ngay cả lúc chết sợ rằng Uy Quân Vương cũng không biết mình làm sao chết.



Không thể không nói đây là một cái sự tình bi ai.



Tuyệt Vọng Hầu Tịch Quang cùng đám người Long Huyền nhìn chủ nhân không biết hắn hiện tại là muốn làm gì.



Pháp Tướng Ma Thân ba đầu sáu tay đem nắp “Thiên Địa Dung Lô” nhấc lên.



- Chủ nhân, có thể cho ta dạy dỗ hắn một lần không?



Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương giống như sắp mất đi thứ quan trọng nên nội tâm rất là khó chịu, rất không muốn như vậy.



- Không cho làm.



Lâm Phàm rất tuyệt tình cũng rất quyết đoán không có một tia do dự, điều này càng làm cho Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương thương tâm.



Đối với Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương mà nói thì chủ nhân này không có tình thương chút nào chỉ biết tài nguyên mà thôi.



Còn đối với Lâm Phàm mà nói thì dạy dỗ cái em gái ngươi ý, trời mới biết để ngươi dạy dỗ sẽ xảy ra chuyện gì.



Này nếu để cho Uy Quân Vương nửa đường tỉnh lại trực tiếp bạo phát sức mạnh của hắn giết mình thì nỗi khổ này biết tìm ai để nói.



Lâm Phàm trực tiếp đem Uy Quân Vương ném vào bên trong “Thiên Địa Dung Lô”.



Một tiếng ầm ầm vang lên nắp lò đậy lại Uy Quân Vương lẳng lặng nằm ở bên trong “Thiên Địa Dung Lô”.



- Ha ha...



Lúc này, Lâm Phàm mới thả lỏng, cả người thư thái như sắp bay lên, thực sự là quá thoải mái.



Cường giả Thần Thiên Vị như Uy Quân Vương cũng chỉ như thế mà thôi, dám tìm đến tiểu gia báo thù đúng là điếc không sợ súng.




- Nhân tộc, thả bản vương đi ra ngoài bằng không bản vương nhất định khiến ngươi chết không có chỗ chôn.



Uy Quân Vương kêu gào thảm thiết, cả người chịu đủ dằn vặt rất là thống khổ.



- Khà khà, thả ngươi đi ra ngoài, ngươi nghĩ bản tọa ngốc giống như ngươi hay sao, hiện tại có đau hay không?



Lúc này, Lâm Phàm cười rất tươi.



- Tên đáng ghét kia, bản vương phải đem ngươi chém thành muôn mảnh.



Lúc này Uy Quân Vương thở hổn hển, lửa giận trong lòng bốc cháy ngùn ngụt, hắn muốn chống lại cỗ lực lượng luyện hoá này nhưng lại phát hiện nguồn sức mạnh này giống như không cần quan tâm cái gì.



- U a, không được còn mạnh miệng lắm xem ra còn chưa đủ lợi hại.



Lâm Phàm nhìn thấy Uy Quân Vương còn làm càn như vậy, tự nhiên cũng không thể nhẫn nhịn mà gia tăng lực lượng luyện hóa.



Trời đất xoay vần, Uy Quân Vương lúc này lại giống như cá nằm trên thớt vậy không có bất kỳ sức phản kháng nào, dưới lực lượng luyện hóa kêu gào thảm thiết.



- Có đau hay không, sướng hay không, có phục hay không.



- Nhân tộc, ta muốn giết chết ngươi.



Uy Quân Vương dữ tợn gầm thét lên.



- Cho dù Bản vương chết cũng phải lôi kéo ngươi chôn cùng.



- Con mẹ nó, cái tên này muốn tự bạo.



Lúc này, Lâm Phàm nhìn thấy dáng dấp của Uy Quân Vương nội tâm cũng đột nhiên nhảy lên một cái.



Mặc dù biết “Thiên Địa Dung Lô” rất mạnh nhưng cũng không dám chắc chắn Uy Quân Vương tự bạo sẽ không cho mang đến tổn thương cho “Thiên Địa Dung Lô”, nếu để cho “Thiên Địa Dung Lô” xảy ra vấn đề gì thì khi đó muốn khóc cũng không kịp.



- Nhân tộc các ngươi chờ đó Chí Cao đại nhân sẽ báo thù cho ta.



- Luyện hóa.



Trong chớp mắt, “Thiên Địa Dung Lô” triệt để cuồng bạo hẳn lên lực lượng luyện hoá bàng bạc tràn ngập ở bên trong “Thiên Địa Dung Lô”.



Lâm Phàm mở hai tay ra, hơi nhắm mắt chờ đợi thanh âm hệ thống nhắc nhở.



Điểm kinh nghiệm giết chết Uy Quân Vương sắp tới rồi.