Tối Cường Hệ Thống

Chương 535 : Thổ Huyết Hôn Mê

Ngày đăng: 10:13 30/04/20


Người dịch: Thư

Biên: Cẩu ca

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào



-Đây là “Vân Điện Thân Pháp”, thân pháp tối cao của tông môn, nghe nói khi tu luyện đến cảnh giới cao nhất thì người nhẹ như mây, vô hình vô thể, thiên biến vạn hóa, căn bản không phân rõ thật giả.



-Tính cách của Phương sư huynh vốn là có chút nóng nảy, lại thêm tên Nhân tộc này cũng không nhường dù chỉ một tí, nếu có thể hạ mình một chút thì sẽ không sẽ có chuyện như vậy rồi.



-Phương sư huynh tu luyện Lĩnh Vực đã muốn tới cảnh giới tâm tùy ý động, khoảng cách đến Động Thiên cảnh đã không còn xa.



-Cái tên Nhân tộc này có lẽ cũng không hay ho gì, một chưởng này của Phương sư huynh thật sự là quá mạnh, căn bản đã vượt qua Lĩnh Vực cảnh.



Các đệ tử xung quanh cũng thảo luận sôi nổi, đối với Phương sư huynh, bọn họ hơi than phiền mà không dám nói gì khác, Phương sư huynh rất mạnh mẽ, bọn họ làm sao dám ngỗ nghịch.



Hiện giờ thế nhưng lại có một tên Nhân tộc không biết trời cao đất rộng kia, hoàn toàn chọc giận Phương sư huynh, chỉ sợ hôm nay không phải đứt tay đứt chân đơn giản như vậy rồi.



Phương Vĩ Phong là sinh linh bản thổ ở Cổ Thánh Giới, từ nhỏ đã lớn lên tại Vân Tông, vĩnh viễn đều là một bộ dáng trong thiên hạ này lão tử là lớn nhất.



Cho dù sau này có người gia nhập Vân Tông, thực lực có hơn Phương Vĩ Phong thì chắc chắn vẫn phải nể mặt hắn ba phần, sẽ không quá chấp nhặt với hắn.



Bất quá hiện giờ là ở bên ngoài, không có ai ưa cái tính nết của Phương Vĩ Phong.



Ngụy Thiên nhìn Lâm Phàm cười lạnh, hắn muốn xem cái tên đáng ghê tởm này phải quỳ dưới chân Phương sư huynh cầu xin tha thứ.



"Thân pháp của tông môn này có chút thần kỳ."



Lâm Phàm nhìn thấy biến hóa của Phương Vĩ Phong, có chút hiếu kì với thân pháp này.



Muốn biết một tông môn có cường đại hay không cần nhìn kĩ công pháp của đệ tử bên dưới.



Từ thân pháp của tông môn này, theo Lâm nhận định thì đúng là bất phàm.



Người nhẹ như mây, nhìn như có thực thể, nhưng kỳ thực lại không có.



Như mây như khói, thần bí khó lường, thay đổi liên tục, thiệt giả khó phân.



Ngay khoảnh khắc đó, Phương Vĩ Phong xuất hiện ở phía sau Lâm Phàm, mang theo một chưởng vô cùng uy lực đánh tới gáy của Lâm Phàm.



Ý đồ của hắn là muốn đánh Lâm Phàm thành ngớ ngẩn.



-Cẩn thận. Hồng Vân tiên tử vẫn lo lắng, trận đấu so tài này nàng căn bản không muốn nhìn thấy.



Đặc biệt là khi nhìn thấy Phương sư huynh hạ độc, nàng ta lại lo lắng Lâm Phàm bởi vì thủ hạ lưu tình mà trúng phải độc thủ của Phương sư huynh.




Lâm Phàm khép hai ngón tay lại, một đạo linh khí vờn quanh hai ngón tay.



Ong!



Một trận âm thanh ong ong truyền đến, thân ảnh Lâm Phàm trong nháy mắt liền biến mất



"Quang Bất Lưu Thu."



Trong chớp mắt, thiên địa đã trở lại bình thường, không có bất cứ dao động gì.



Một ánh hào quang chợt lóe lên.



-Ha ha!



Phương Vĩ Phong cười ha hả, hắn vừa mới cảm giác được Vân Hoàng Kiếm đâm qua thân thể của đối phương



-Ngươi đang cười cái gì? Nhưng ngay lúc này lại có một thanh âm truyền đến, sắc mặt Phương Vĩ Phong đột nhiên thay đổi, vẻ mặt đầy vẻ không dám tin.



-Ngươi làm sao có khả năng.



Phương Vĩ Phong không thể tin được tất cả những thứ này, rõ ràng lúc đó có cảm giác đã đâm thủng được hắn, nhưng tên này vì sao, vì sao còn sống..



-A.......



Nhưng vừa lúc đó, bên trong đám đệ tử cũng truyền ra từng trận âm thanh hoảng sợ của một cô gái.



Đồng thời còn có một ít tiếng cười cùng tiếng thảo luận của đám đệ tử.



Đột nhiên Phương Vĩ Phong cảm thấy cả người lạnh lẽo, khi cúi đầu nhìn thấy được thì sắc mặt nhất thời đại biến.



Cảm thấy hổ thẹn, phẫn nộ, điên cuồng, cừu hận.......



-Không nghĩ tới thứ đồ chơi kia của Phương sư huynh lại giống như củ lạc, đây là lần đầu tiên ta gặp đấy.



Ngay lúc này, trong thiên địa truyền đến thanh âm của Lâm Phàm.



Nhưng thanh âm này đối với Phương Vĩ Phong thì nó mang lại sự nhục nhã vô cùng.



Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!



Phương Vĩ Phong không chịu được, phun máu đầy trời.