Tối Cường Hệ Thống

Chương 544 : Kinh Thiên Mãnh Liệt

Ngày đăng: 10:13 30/04/20


Người dịch: Thư

Biên: Cẩu ca

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào



Một màn trước mắt đã là cho mọi người của Vân Tông nhìn đến trợn mắt há mồm không thể tin được.



- Hồng Vân, vị bằng hữu này của con đang làm gì vậy?



Giờ khác này Vân Hà chỉ cảm thấy đầu óc mình hình như không đủ dùng, hoàn toàn không rõ tình cảnh trước mắt này rốt cuộc là như thế nào.



- Đây là đem tất cả hỏa lực đều tập trung ở trên người mình sao?



Vân Pháp Thiên – trưởng lão đang bị hắc khí quấn quanh hai cánh tay cả kinh nói.



Hắn không thể tin được người bạn này của Hồng Vân lại điên cuồng đến như vậy.



Đem thù hận của chín tên cao thủ đều kéo lên người mình, điều này cần phải có dũng khí lớn thế nào mới dàm làm a.



Vào giờ khắc này Hồng Vân thật sự không biết nói gì, nàng cũng không biết rốt cuộc là Lâm Phàm đang làm gì.



Chín tên cao thủ, trong đó đã có ba tên là Thần Thiên Vị tầng bốn Bất Tử cảnh.



Nàng biết tu vi của Lâm Phàm chỉ là Thần Thiên Vị tầng ba Động Thiên cảnh.



Lấy thực lực trước mắt thì căn bản không có một chút hy vọng nào a.



- Ta hiểu rồi, hắn là đang đem cừu hận kéo hết lên người mình, cho chúng ta một cơ hội để chạy trốn.



Một trưởng lão khác là Vân Phong khiếp sợ nói.



- Người này thế nhưng lại vì chúng ta mà không cần tới mạng mình, loại tinh thần đại nghĩa này thật sự là hiếm thật.



- Ta nghĩ không hẳn là vậy, chúng ta với hắn không quen không biết, người đáng để hắn làm như vậy nhất định là Hồng Vân.



Vân Pháp Thiên dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Hồng Vân.



- Các trưởng lão, mọi người hiểu lầm rồi, ta với hắn cũng mới quen nhau chưa tới một ngày a, chuyện này tuyệt đối không thể.



Hồng Vân tiên tử nhìn thấy ánh mắt của các trưởng lão thì sắc mặt hơi đỏ lên, sau đó lắc đầu nói.



Vân Hà nói:



- Không chắc được, có câu nhất kiến chung tình, nếu như không phải vì như vậy thì sao hắn lại vứt bỏ tính mạng của mình tới cứu chúng ta, hắn cũng không phải thân thích với chúng ta.



Đối mặt với hiểu lầm của các trưởng lão, nàng cũng không biết nên nói những gì, đối với tình huống bây giờ thì giải thích chính là che giấu.



...



- Tiểu tử, ngươi dám to gan nhục nhã ta.


- Đùa cái gì vậy, cái này cùng pháp lực có cái gì khác không, không phải đều giống nhau à.



Lâm Phàm cảm giác được nguồn sức mạnh này thì lắc đầu, tên kia đã không muốn so chữ nữa rồi thì mình cũng nên viết cho hoàn chỉnh áng thơ văn kinh thiên động địa này.



- Hồng Vân, con quen biết vị bằng hữu này ở đâu vậy, rõ ràng không phải người Nho tộc, thế nhưng chỉ viết vẻn vẹn hai mươi tám chữ đã áp chế Đoạt Mệnh Thư Sinh.



Vân Hà thấy cảnh này, trong lòng chấn động vạn phần.



Hồng Vân trong mắt tinh quang lóe sáng nhìn về Lâm Phàm phía xa khí tức như mặt trời ban trưa, tựa như cự long bay lên thì trong lòng cũng vạn phần hiếu kỳ.



Đây rốt cuộc là hạng người gì mà lại có vô số bản lãnh như vậy.



- Trên thân bẻ cong cả thẳng nam, dưới khố ngự luôn cả hủ nữ.



- Sau đình cúc hoa gặp độc long, trước miệng ngọc ngà thổi bích tiêu.



Trong chớp mắt, bài thơ Lâm Phàm viết ngày càng dài, sức mạnh cũng càng ngày càng lớn mạnh.



- Thơ thành, tác giả: nhà thơ vĩ đại Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm.



Ầm!



Kinh thiên động địa, khí tức như rồng.



Một cỗ sức mạnh cuồng bạo đột nhiên từ trên người Lâm Phàm bạo phát ra đánh về phía Đoạt Mệnh Thư Sinh.



- Không thể. Giờ khắc này Đoạt Mệnh Thư Sinh vẫn không thể tin được, nôn ba lít máu tươi.



Hắn không nghĩ tới mình thư pháp của mình lại không bằng người ta.



Ngàn vạn Nho thần hợp lực vẫn không phải đối thủ của Nhân tộc này.



- Hừ, không có gì là không thể, loại thơ thiên địa chí lý này há để loại người kiến thức mẫu giáo như ngươi có thể so sánh được, về luyện chữ mấy chục năm nữa đi.



Lâm Phàm vừa sải bước ra ngoài, khí tức lập túc bao phủ mọi người.



Khí tức của hắn bây giờ tựa như cầu vồng, hiển nhiên là muốn thừa thắng xông lên.



Ầm! Ầm!



Biển sách cuồn cuộn trong tay Đoạt Mệnh Thư Sinh, tựa như không cam lòng chịu thua bài thơ này, trong nháy mắt vỡ ra từng mảnh, hóa thành tro tàn.



- Sách của ta.



Đoạt Mệnh Thư Sinh thấy cảnh này liền sợ vỡ mật, không chịu nổi đả kích lại phun mạnh nộ huyết, trực tiếp ngất đi.



- Mới vậy đã xỉu rồi à, yếu nhớt quá vậy.



Lâm Phàm nói xong thì liền bay tới, vung tay áo một cái, kéo Đoạt Mệnh Thư Sinh vào bên trong Động Thiên của mình.