Tối Cường Hệ Thống

Chương 573 : Đại Sư Huynh Trở Về!

Ngày đăng: 10:14 30/04/20


Người dịch: Tài

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào



-Xong rồi, hoàn toàn xong rồi.



-Nếu Đại sư huynh về mà thấy cảnh này thì không biết sẽ thế nào?



-Còn hỏi thế nào? Nhất định là liều mạng với tên đó rồi, dù sao đây cũng là do Đại sư huynh cực khổ tích góp mới có được, nhưng chưa đầy nửa ngày lại tanh bành thế này, Đại sư huynh còn nói năng nhỏ nhẹ nữa thì đúng là gặp quỷ rồi.



-Chuyện lớn thế này, mà không thấy tông chủ hay trưởng lão ra mặt nhỉ?



Giờ khắc này, các đệ tử đang trợn mắt nhìn Kình Thiên Phong thành một đống phế tích của.



Hơn nữa, bọn họ đang suy nghĩ tại sao chuyện phát sinh lớn như vậy rồi mà các trưởng lão cùng tông chủ vẫn chưa xuất hiện.



Chẳng lẽ họ không hay biết gì?



Không phải nha, khi đại điện bị nhỏ lên, động tĩnh đâu có nhỏ, phải gọi là kinh thiên động địa mới đúng, nếu như không điếc thì đều có thể nghe được.



Hiện tại Vân Tông tông chủ cùng Mộng Hằng Thiên đang ẩn giấu khí tức, đứng trên không nhìn xuống.



Còn về một số trưởng lão khác, họ không nghĩ sẽ ra mặt, bởi vì lời nói của tông chủ, cho nên, bọn họ chỉ đứng ở ngoài xem náo sự thôi.



Bọn họ không hiểu sao tông chủ lại để một người ngoài vào Vân Tông càn rỡ như vậy, nhưng nếu ngẫm lại thì hiểu được tâm ý của người.



……..



Lâm Phàm nhìn đống phế tích mình tạo ra, khóe miệng khẽ mỉm cười.



Lửa giận trong lòng đã tan biến không còn.



Ngươi phá hủy một gian nhà của tiểu gia ta, vậy thì đừng trách ta làm như thế, dám so độ chịu chơi với ca, người xách dép chạy theo còn không kịp.



Các đệ tử của Kình Thiên Phong chịu đủ mọi hành hạ, giờ khắc này, lại sợ hãi tột độ.



Bọn họ không biết Đại sư huynh trở về thấy cảnh này sẽ làm gì? nhưng chắc chắn sẽ tức điên lên.



Lâm Phàm hạ xuống, đạp lên đất dày, không có ý nghĩ rời đi, mà Lâm Phàm cũng ngờ là, mình gây ra động tĩnh lớn như vậy mà không có một trưởng lão nào đứng ra ngăn cản hắn, chẳng lẽ lỗ tai bọn họ không dùng được nữa rồi?




-Làm sao vậy?



Vân Hà trưởng lão nhìn Hồng Vân, sau đó dừng lại một chút, như nhớ ra cái gì đó, cuối cùng tay thả Lâm Phàm ra.



Phát sinh chuyện lớn như vậy, tông chủ đương nhiên biết rõ nhưng nãy giờ cũng không thấy ông ra mặt ngăn cản.



Như vậy thì có một khả năng, tông chủ hẳn đã chấp nhận chuyện này.



-Xem ra, hắn gần về rồi.



Lúc này, Lâm Phàm nhìn phía xa, hắn đã cảm nhận được khí tức của Liễu Ngân.



Vân Hà cũng quay đầu nhìn.



Chỉ thấy phương xa, bầu trời bị nhiễm đỏ, giống như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực.



Phương Vĩ Phong không biết tại sao Đại sư huynh đột nhiên tức giận như thế.



Chẳng lẽ Cổ Tộc đánh vào Vân Tông? Nhưng chuyện này là không thể mà.



Hắn rất muốn hỏi nhưng lại sợ hãi, nên một câu cũng không dám nói.



Sát khí của Đại sư huynh như một ngọn núi lửa đang bị dồn nén, ép lên đầu, lên tim bọn họ, sắc mặt của những tên đi theo đều trắng bệch.



-Vô liêm sỉ!



Tốc độ của Liễu Ngân càng ngày càng nhanh, hắn không nghĩ đến lại có người dám gây sự ở Kình Thiên Phong, tên này chán sống rồi.



Nhưng khi Liễu Ngân nhìn thấy Kình Thiên Phong từ xa, sắc mặt càng khó coi hơn.



-Sao có thể có như vậy?



Phương Vĩ Phong đã rõ chuyện gì xảy ra, vẻ mặt không dám tin.



Kình Thiên Phong, vàng son lộng lẫy, bây giờ lại không còn lại thứ gì, chỉ còn một đống phế tích nằm đó.



Rốt cuộc là cái quái gì đã xảy ra vậy? Tên lớn mật nào dám làm ra loại chuyện này?