Tối Cường Hệ Thống
Chương 577 : Diễn Ra Một Màn Không Ai Tin Nổi!
Ngày đăng: 10:14 30/04/20
Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Roi dài nơi tay, thiên hạ ta có.
Đặc biệt, đây còn là cây roi do Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương huyễn hóa mà thành, uy lực khỏi phải bàn, kinh thiên động địa, trên thế gian này không có gì mà hắn không thể dạy dỗ.
Dáng dấp cuồng bạo của Liễu Ngân càng làm Lâm Phàm cảm thấy hưng phấn.
Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương cũng rất hưng phấn, mỏi mòn chờ đợi trong thời gian dài như vậy, rốt cuộc cũng có thể dạy dỗ một cao thủ chân chính.
-Súc sinh, ngươi sẽ chết không được tử tế.
Liễu Ngân tức giận gào thét, hắn vô cùng chua xót, không nghĩ tới có ngày mình phải chịu khuất nhục như thế này.
Bản thân là Đại sư huynh ở Vân Tông, chính là thần tượng trong lòng tất cả đệ tử, là sự lựa chọn tốt nhất cho vị trí tông chủ tương lai, vậy mà bây giờ, lại có thể chết yểu trong tay Nhân tộc này.
Hắn muốn phản kháng, nhưng thân thể lại bán đứng hắn, thậm chí, điều làm cho hắn càng khuất nhục chính là cơ thể lại phát ra cảm giác thoải mái.
Vô liêm sỉ! Thật sự vô liêm sỉ!
Lâm Phàm khẽ lắc cổ tay, roi dài khẽ đung đưa, tạo nên từng trận gợn sóng trong không khí, nó dường như có sinh mệnh, đầu như đầu rắn, linh tính mười phần.
-Dừng tay aaa!
Liễu Ngân bị dọa từ kinh hãi đến biến sắc, hắn không ngờ tên này lại dám cởi quần của hắn.
-Không tệ lắm, trắng như tuyết lại có tính đàn hồi tốt nữa.
Lâm Phàm sớm vốn không lạ gì với mấy thứ này, bất quá, đối với cái mông nhỏ của Liễu Ngân, vẫn không nhịn được khen ngợi vài câu.
Đùng!
Một roi liền đánh trên mông Liễu Ngân, dấu ấn lập tức xuất hiện, một lằn màu đỏ xuất hiện.
-A!
Liễu Ngân kêu thảm một tiếng, đó không chỉ là đau đớn mà còn xấu hổ vô tận.
-Có phục hay không? Ngươi biết mình sai chưa?
-Dù ngươi có giết ta, ta cũng không khuất phục!
Liễu Ngân trợn mắt, rống giận, hai mắt lại ra vẻ không tin lời mình nói lắm.
Hắn không thể tin được là tên Nhân tộc lại dám động thủ.
Loại chuyện khuất nhục như vậy mà cũng xuống tay, đây là biến thái cỡ nào a.
-Oh, lại còn mạnh miệng, bất quá, những người ta từng dạy dỗ, lúc đầu cũng như ngươi vậy đó, nhưng kết cục thì đều giống nhau, ngươi cũng sẽ như vậy.
Lâm Phàm lạnh nhạt mở miệng, hỏi một vấn đề khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
-Nhân tộc này chẳng lẽ đã bị Đại sư huynh đánh đến đâu fosc bị choáng váng rồi hay sao, lúc nào rồi mà còn hỏi những vấn đề này chứ.
-Ai biết, Đại sư huynh đến cùng là làm sao vậy?
…………
Trong Động Thiên, Lâm Phàm đối với lần dạy dỗ này vô cùng thỏa mãn, mà Lôi Đình Điều Giáo Pháp Vương càng thỏa mãn hơn, cả người đều cảm thấy lâng lâng.
Cái cảm giác này, quá tuyệt vời.
Thân thể của cường giả, đi qua tay mình, thật là thoải mái, thật thống khoái.
Mà một màn tiếp theo làm cho mọi người có chút không tin.
Liễu Ngân vù một cái quỳ trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt, đem đầu chôn sâu trong đất, vô cùng đau đớn mà quát:
-Ta sai rồi.
Ngay khi thốt ra ba chữ này, mọi người của Vân Tông cảm thấy trời đất đảo điên.
-Làm sao có khả năng? Đại sư huynh vậy mà quỳ xuống nhận lỗi?
-Ta bị hoa mắt hay sao? Không lẽ nhận nhầm người rồi?
-Rốt cuộc là Đại sư huynh đã cùng Nhân tộc nói những gì?
Không chỉ chúng đệ tử khiếp sợ mà đám người Tông chủ cũng kinh sợ đến mức biến sắc.
Nếu như không phải người trước mắt vẫn có khí tức của Liễu Ngân thì hắn nhất định sẽ cho rằng người này là giả.
-Tông chủ, chuyện này.......
Mộng Hằng Thiên có chút đần độn nhìn Tông chủ.
-Chỉ sợ, khi Liễu Ngân ở trong Động Thiên đã trải qua cái gì đó, bất quá thì chuyện này cũng tốt, đây mới giống với Liễu Ngân ban đầu mà ta biết.
Đại sư huynh quỳ xuống nhận sai, tuy không làm mất mặt Vân Tông, nhưng tình cảnh này, Vân Tông tông chủ cũng không muốn nhìn thấy.
-Ngươi sai, ngươi đã tổn thương những đệ tử sùng bái ngươi, nên hiện tại nhận sai, từ nay về sao, hãy tu tâm dưỡng tính, cố gắng làm người, nghe không?
Lâm Phàm giờ khắc này như một trưởng giả, dạy dỗ con cháu của mình.
Liễu Ngân đứng lên, sau đó nhìn về phía các đệ tử.
Những đệ tử kia cũng đần độn nhìn lại hắn.
Bọn họ phát hiện thế giới này như đã thay đổi, mà điều đó lại làm họ không dám tin tưởng.