Tối Cường Hệ Thống

Chương 592 : Dù Chết Cũng Không Quên Cướp

Ngày đăng: 10:14 30/04/20


Người dịch: Tài

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào



Trái tim nhỏ của Lâm Phàm đập liên hồi, nếu như là người bình thường, sớm đã bị hù chết.



Dù là Lâm Phàm, giờ khắc này cũng không giữ được bình tĩnh, run rẩy không ngừng, đây là run rẩy do kích động chứ không phải do sợ hãi. Nói cách khác, là do quá khẩn trương khi sắp gặp được tồn tại mạnh nhất thế giới này.



Khi Làm Lâm Phàm quay sang nhìn Tà Minh Thái Tử, sắc mặt hơi đổi. Tên này có cần phản ứng kịch liệt vậy không?



Không biết từ khi nào, Tà Minh Thái Tử đã quỳ trên mặt đất, thậm chí ngay cả y phục trên người cũng không thèm mặc, quỳ ở đó dập đầu mãnh liệt.



- Xin Chí Cao Đại Nhân, tha mạng...!



Mặt đất kiên cố cũng bị hắn dập sắp nứt ra rồi.



Trên đầu Tà Minh Thái Tử đầy máu tươi, lẽ ra lấy thực lực Thần Thiên Vị tầng bảy Vạn Pháp Quy Nhất cảnh, thì coi như dập nát mặt đất của Cổ Thánh Giới cũng sẽ không có bất cứ thương tổn gì, chứ đừng nói là có máu.



Thế nhưng lúc này, Tà Minh Thái Tử nào dám dùng pháp lực hộ thể, dù sao người tới cũng là Cổ Tộc Chí Cao.



Tà Minh Thái Tử hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.



Hắn không biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào, tại sao Cổ Tộc Chí Cao lại giáng lâm.



Hắn chắc chắn, cái khí thế ngút trời kia chính là Cổ Tộc Chí Cao.



Bởi vì hắn thấy được, trong đó có một đôi thần nhãn đang nhìn xuống thiên địa, chỉ có Cổ Tộc Chí Cao mới có uy năng này.



- Chí Cao đại nhân, tha mạng!



- Tha mạng!



Tà Minh Thái Tử cũng là hạng người kiêu ngạo, nhưng vào những lúc thế này, kiêu ngạo chả có tác dụng chó gì, có thể bảo toàn mạng sống, mới là điều cần thiết.



Tất cả sinh linh đang vây xem những màn sáng, vào lúc này cũng nín thở chờ đợi.



Đối với tất cả bọn họ mà nói, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Cổ Tộc Chí Cao.



Tuy rằng Cổ Tộc Chí Cao còn chưa xuất hiện, thế nhưng một đôi mắt to lớn phương xa, đủ làm bọn họ run như cầy sấy.



Một ít sinh linh nhát gan, lúc này run lẩy bẩy, không đứng vững được.




- Ồ, chiếc nhẫn này của ngươi cũng được đấy, cho ta mượn xem một chút được không nhỉ?



Lâm Phàm Tà Minh Thái đeo một chiếc nhẫn trữ vật rất đẹp, lập tức muốn cầm vào tay.



- Ngươi cái tên điên này, ta cho ngươi, cái gì đều cho ngươi, chỉ cần ngươi nhanh lui ra cho ta, ngươi đừng đứng ở chỗ này nữa, sẽ liên lụy đến ta đấy.



Tà Minh Thái Tử trợn tròn mắt, sau đó không chút do dự đưa chiếc nhẫn cho Lâm Phàm.



Vẻ tà mị cao ngạo trên khuôn mặt đã tiêu tán, bây giờ hắn nhìn Lâm Phàm với khuôn mặt cầu xin.



Chỉ cầu đối phương không đứng ở gần hắn là được.



Nếu Cổ Tộc Chí Cao cho rằng hai người cùng một phe, vậy thì bi kịch thiệt rồi.



Lâm Phàm không nghĩ đến, Cổ Tộc Chí Cao trong lòng các sinh linh lại khủng bố như vậy.



Lâm Phàm nhún nhún vai sau đó chậm rãi đi về phía cái thượng phẩm Đạo khí ở trước mặt.



Thượng phẩm Đạo khí này, sớm đã có linh trí, có thể tự chủ tu luyện, lúc này nhìn thấy tên Nhân tộc đi tới trước mặt mình, tự nhiên sinh ra sợ hãi, run như cầy sấy.



Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, trực tiếp nuốt nó vào Động Thiên.



Tà Minh Thái Tử thấy cảnh này tuy phẫn nộ, hắn không dám có bất kỳ động tác gì, chỉ có thể không ngừng dập đầu xin tha mạng.



Chỉ hy vọng Cổ Tộc Chí Cao xem mình chỉ là một cái rắm thúi mà thả mình đi.



Thế nhưng xem ra cái hi vọng này của Tà Minh Thái Tử rất mong manh.



Cho đến bây giờ ý, nghĩ chạy trốn gì gì đó, Tà Minh Thái Tử không dám suy nghĩ đến, trước mặt Cổ Tộc Chí Cao, chạy trốn thì chết càng nhanh hơn.



Ầm ầm!



Đúng lúc này, tiếng nổ vang lên.



Hư không không ngừng nổ tung, cùng lúc đó một bóng người xuất hiện bên trong đất trời.



Một cổ khí tức cuồng bạo, bao phủ tất cả.



Hung uy tuyệt thế!