Tối Cường Hệ Thống

Chương 600 : Cơ Duyên Quá Nghịch Thiên

Ngày đăng: 10:14 30/04/20


Người dịch: Minh Thư

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào



- Ngươi muốn làm gì?



Đám người Xích Hồng Ma Tôn thấy hắn đưa lưng về phía bọn họ, trong lòng sợ hãi đứng lên hỏi.



- Tiểu hữu, ngươi muốn làm gì? Chúng ta nói chuyện kỹ càng một chút có được không?



- Ta có một công pháp độc môn, chưa từng đưa ra bên ngoài, hiện tại ta liền đưa cho ngươi.



...



Giờ khắc này, từng người bọn họ đều vô cùng sợ hãi, bọn họ đột nhiên phát hiện, sinh linh này là một tên biến thái, một tên cầm thú.



- Này, lão đầu này, giấu làm của riêng là không được đâu.



Lâm Phàm xoay lại lớn tiếng hỏi.



- Không có, không có.



- Hừ, đừng nên cãi chày cãi cối, một đầu tiên chính là ngươi, đối với một người đại nghĩa như ta mà ngươi còn không chân thành đối xử, quả thực thiên địa khó dung, chém, chém.



Lâm Phàm phất ống tay áo, không muốn nói nhiều.



- Đừng, tha mạng, tha mạng a.



- Xin tha cũng vô dụng, ngươi thật sự không thành thật.



Lâm Phàm nói.



- A! Tê Thiên Tôn Giả ta tung hoành vạn cổ, sao có thể trở nên bi thảm như vậy đây, ta không phục. Ngươi! cái tên tiểu súc sinh này, ta nguyền rủa ngươi, chết không được tử tế a.



Tê Thiên Tôn Giả tức giận gào thét, trong lòng bi phẫn.



Hắn không nghĩ đến kết quả của hắn sẽ như thế này.



Đám lão đầu còn lại nhìn thấy cảnh này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, còn tốt, còn tốt.



Đối với kết cục của Tê Thiên Tôn Giả, bọn họ không khỏi bi ai, có điều vui mừng nhiều hơn.



Đã chết một người, vậy tỷ lệ sống sót của bọn họ càng lớn hơn, đợi lát nữa xem ai là kẻ xui xẻo tiếp theo?



Vung tay lên, Lâm Phàm hút Tê Thiên Tôn Giả nhập vào Động Thiên.



- Được rồi, tiếp theo sẽ rất công bằng, ai chết ai sống, mặc theo số phận.



Lâm Phàm quay lưng về phía bọn họ, hai tay cầm Vĩnh Hằng Chi Phủ, hít sâu một hơi.



- Đều đứng ngay ngắn cho ta, chớ lộn xộn, ta ném đây.



Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm chơi một trò chơi thú vị như vậy.




Xem ra, khi tu vi tăng lên, đến cảnh giới tương xứng mới có thể hiểu rõ cảnh giới này là như thế nào.



Chỉ không biết Thủy Hỏa Đại Đế và Kiệt chiến đấu ra sao rồi.



Lâm Phàm nghĩ, tuy đây chỉ là một phân thân của Kiệt, nhưng không phải dạng vừa, Thủy Hỏa Đại Đế dù có mạnh hơn, nhưng chỉ dùng một tia sức mạnh nên không thể nào là đối thủ của Kiệt.



-Ha, lần này đủ lời rồi, cho dù chết cũng không thiệt thòi, không nghĩ đến cơ duyên của tiểu gia lại thâm hậu như vậy, vào hiểm cảnh này lại có thể đạt được nhiều chỗ tốt như thế, đúng là ở hiền gặp lành mà.



Trong chớp mắt, sức mạnh của Lâm Phàm đột nhiên bạo phát.



-Hôm nay, nhìn xem mình có thể mang đến một chút phiền toái nào cho Kiệt không.”



Lâm Phàm thầm nghĩ.



Thế gian này, muốn hỏi ai đối với mình ác nhất, trừ Lâm Phàm ra thì không ai khác.



Đã từng dám bốp gần nát trứng của mình, thì hiện tại tốt nhất nên tự sát thôi.



Cái loại dũng khí này, có ai không phục cho được.



- Bùng nổ cho ta.



Lâm Phàm hô to một tiếng, mở hai tay ra, chuẩn bị nghênh tiếp một tương lai mới, nhưng khi hắn làm xong chuẩn bị, có thể tự bạo bất cứ lúc nào, một chuyện không đúng lắm xảy ra.



- Ai u, mẹ nó, Thủy Hỏa Đại Đế lại có thể giết được Nguyên Thần phân thân của Kiệt, ngừng... Ngừng, không thể nổ.



Vẻ mặt Lâm Phàm vô cùng mơ màng, sức mạnh vừa tràn ra làm cánh tay hắn nổ tung, lúc chuẩn bị tự bạo cả người thì phát hiện tình hình xung quanh có biến hóa.



Giống như hắn đã đi ra từ cơ thể của Kiệt.



Lâm Phàm lúc này sắc mặt đỏ hồng, thu hồi sức mạnh trong đầu, không khỏi lau mồ hôi một cái.



- Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa thì chết vô ích rồi.



Lâm Phàm đau trứng nói, nếu như chậm một giây thôi thì hắn đã vỡ thành từng mảnh rồi.



Thời điểm hắn hét lên một tiếng thật to thì phát hiện có gì đó phía trước.



Một quầng sáng xuất hiện ở nơi đó.



Lâm Phàm biết, quầng sáng này là thiên phú của Mị Tộc, không nghĩ đến vẫn còn sót một cái ở đây..



Không phải tiểu gia lại lần nữa xuất hiện trước mặt các chủng tộc Đại Thiên sao?



Không được, không được, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.



Ngay lúc này, Lâm Phàm vung tay áo, không thèm nhìn cánh tay trái chỉ còn phần gốc dính vai của mình, nhấc đầu lên, ánh mắt bá đạo, chấp tay còn lại sau lưng, lạnh nhạt nói.



- Cổ Tộc Chí Cao, cũng đến thế này mà thôi, trong tay Đại Đế Nhân tộc ta, cũng phải biến thành tro bụi.



Một khắc khi câu nói này thốt ra, toàn bộ Cổ Thánh Giới, đều trở nên yên tĩnh.