Tối Cường Hệ Thống

Chương 605 : Tiết Kiệm Không Ít Thời Gian

Ngày đăng: 10:14 30/04/20


Người dịch: Kira123

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào



Lâm Phàm không nghĩ rằng thu phục Tiên Thiên chi kim lại nhanh như vậy, Tiên Thiên chi kim hóa thành sinh linh trong mắt hắn như giun dế, xoay tay có thể trấn áp, không có bất kỳ khó khăn nào.



Nếu là lúc trước, chắc phải tiêu hao một chút thời gian.



Thực lực đề thăng, thật tốt!



Bên trong “Yêu Thành”, Tiên Thiên Ngũ Hành đã có bốn loại, còn thiếu cái cuối cùng, chỉ cần tìm được Tiên Thiên chi mộc, Ngũ hành đầy đủ, là thời điểm “Yêu Thành” thoát biến.



Bên ngoài, đệ tử Hạo Hãn Tông còn đang chờ mình, trong lòng Lâm Phàm cười một tiếng, một chiêu kia, kinh thiên động địa bực nào, lát nữa, chắc chắn bọn họ sẽ hỏi mình là ai.



Khi đó mình nói tên ra, nhất định sẽ kinh động được họ, ngẫm một màn sắp diễn ra, Lâm Phàm kích động vạn phần.



Nguyên lai, sau khi có thực lực, tinh tướng được lại vui vẻ như thế, thật hưng phấn a.



Đệ tử Hạo Hãn Tông, thấy bóng người từ hư không đi ra, liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu, rõ ràng đã biết nên làm như thế nào.



Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng, thần tình lạnh nhạt, dường như đây là một chuyện bình thường, không đáng nhắc đến.



Căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm, Lâm Phàm đối với tình huống này, sớm nằm lòng, không cần suy nghĩ nhiều, đã biết mình nên làm như thế nào.



Trong chớp mắt, Lâm Phàm xuất hiện trước mặt mọi người, trên mặt mang theo tia cười yếu ớt, đợi Hạo Hãn Tông đệ tử mở miệng.



Đám đệ tử Hạo Hãn Tông, trong nội tâm kích động dị thường, người trước mắt này có thể là Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm.



Bí cảnh nguy hiểm như vậy, trong tay ngài, lại bị phá diệt dễ như thế, nếu nói ra, ai tin chứ.



“Ha Hả!” Đợi đã lâu! Lâm Phàm thấy đối phương dĩ nhiên không ai nói chuyện, trong lòng có chút bất đắc dĩ.



-Các ngươi nhìn ta như vậy, chẳng lẽ nhận thức ta?



Lâm Phàm dùng từ dẫn dắt.



Để Lâm Phàm bất đắc dĩ chính là, đám người kia, dĩ nhiên lắc đầu, “Không quen biết.”



Trong lòng mọi người Hạo Hãn Tông càng thêm tin lời nói của Diệp sư đệ.



Diệp sư đệ nói không sai, Nhân tộc Đại Đế là một vị Đại Thần khiêm tốn.



Nếu như người bình thường, đã sớm tự báo danh hào.



-Thật sự không biết?



Lâm Phàm không tin, hỏi lần nữa.
Võ Thiên Hải tiếc nuối nói.



Dù kéo cả Hạo Hãn Tông đi, cũng chỉ đi chịu chết.



-Vợ ta đang ở đó a.



Diệp Đào cuống lên, mặc dù bà vợ này không thích hắn, nhưng bất kể thế nào, cũng là vợ mình.



-Sư đệ, dù chúng ta đi hết, cũng không có tác dụng, ba đại Quân Vương cùng xuất hiện, ngàn vạn Cổ Tộc đại quân, diệt Võ Đế Tông, là chuyện trong chớp mắt.



Thiên Tuyết an ủi.



Chuyện này, bọn họ không thể ra sức, coi như muốn giúp đỡ, nhưng không có thực lực đó.



Ngay tại lúc này, Diệp Đào “bịch” một tiếng, quỳ trên mặt đất, dập đầu, hốt hoảng cầu xin.



-Nhân tộc Đại Đế, van cầu ngài giúp ta một chút, van xin ngài.



-Ngươi biết ta?



Lâm Phàm cười thầm trong lòng, nguyên bản tâm tình đang u buồn, biến mất sạch sành sanh.



“Nhận thức, nhận thức...” Diệp Đào vội vàng nói.



“Ha ha...”



Lâm Phàm bắt đầu cười lớn, một tay hóa mở hư không, tìm kiếm con đường trong “Phá giới truyền âm pháp” này.



-Vợ của ngươi tên gì?



Lâm Phàm trong lòng cực kỳ vui sướng, không có nghĩ đến những gia hỏa này, không vặt như thế, rõ ràng chính mình, lại làm bộ không biết.



-U Lan.



Diệp Đào trả lời.



...



-Sư đệ đứng lên đi, Nhân tộc Đại Đế đi rồi.



Võ Thiên Hải nói.



-Đi rồi?



Diệp Đào hoảng hốt.