Tối Cường Hệ Thống
Chương 649 : Huyết Mang Ma Tôn
Ngày đăng: 10:15 30/04/20
Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
-Mẹ kiếp, tiểu gia gần đây biết điều như vậy, mà còn bị người tìm tới cửa. Cái này có chút không khoa học nha.
Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ, nghe khẩu khí của tên kia chắc hướng về phía mình mà tới.
-Hừ, ngươi là ai dám tìm bản Đế gây phiền phức, ngươi không thấy đám thủ hạ của bản Đế sau lưng sao? Mỗi người đều là nhân vật nghịch thiên, ngươi nếu còn dám làm càn, bản Đế lập tức gọi cho bọn họ đến bạo cúc ngươi.
Lâm Phàm vung ống tay áo một cái, thô bạo vênh váo nói, bất quá trong lòng lại đang suy nghĩ đợi lát nữa nên như thế nào để lui lại. Người tinh tường vừa nhìn là biết tình huống hôm nay có chút phiền phức. Trước có BOSS, sau có đám tiểu quái tinh anh, tình huống này vẫn đúng chưa bao giờ cảm thụ qua a. Thiên Vị Thần tầng chín, Bát Hoang Hợp Nhất.
-Tu vi của người này vẫn có thể đánh lại được.
Lâm Phàm nhìn bóng người ở trước mắt, tâm tư không khỏi chuyển động. Cường giả tầng chín, nói cao cũng cao, nói thấp cũng không cũng thấp. Lấy thực lực của mình bây giờ, vẫn có thể đối đầu một trận. Bất quá khí tức của đối phương làm cho Lâm Phàm cảm giác thật kỳ diệu, khó tả, thật giống như là có cái gì đó là lạ.
-Chỉ bằng những tên rác rưởi kia, bản tọa dùng một ngón tay cũng có thể trấn áp toàn bộ.
Đạo nhân ảnh kia mang trên mặt một chiếc mặt nạ. Chiếc mặt nạ kia đã che kín toàn bộ khuôn mặt hắn, chỉ lộ ra một đôi mắt, trên mặt đều là phù văn chằng chịt có màu đỏ như máu. Giờ khắc này sau khi nghe được lời nói của Lâm Phàm, đạo nhân ảnh kia cũng khinh thường đáp trả. Các cường giả vừa mới đuổi Lâm Phàm, vừa đúng thời điểm nghe được câu này. Sắc mặt mỗi một người đều thay đổi trở nên cực kỳ khó coi.
-Ngươi là ai?
-Lại dám nói chúng ta rác rưởi, nhất định muốn tìm đường chết.
-Hừ, hôm nay chúng ta có nhiều người như vậy, coi như các ngươi có bản lĩnh lớn thông thiên, cũng đừng mơ chạy thoát được.
Những cường giả này, người nào không phải hạng người tâm cao khí ngạo, bây giờ bị người ta nói rác rưởi, tự nhiên không cách nào nhẫn được.
-Đúng, điều này thật sự không thể nhẫn nhịn, tên nam tử đeo mặt nạ kia, dĩ nhiên lại khinh thường các ngươi, ngay cả ta nghe đều có chút không chịu nổi. Các ngươi làm sao có thể nhịn!
-Huyết Mang Ma Tôn tiền bối, tha mạng a.
-A!
Một tên cường giả kêu rên xin tha, nhưng trong chớp mắt, liền bị một chưng đập nát đầu, hóa thành một bãi huyết nhục.
-Chạy mau, mọi người chạy mau.
Đông đảo cường giả đã hoàn toàn trợn tròn mắt, trong lòng bọn họ đang thét gào liên tục, một luồng cảm giác sợ hãi xông thẳng vào trái tim của bọn họ. Loại cảm giác sợ hãi kia ép bọn họ sắp không th được. Huyết Mang Ma Tôn hung uy cái thế, coi như trãi qua thời gian ngàn năm, đối với đông đảo cường giả mà nói, vẫn là bóng ma không xóa nhòa đi được a.
-Ta thiên kiêu của Ngọc Thần Cung, Huyết Mang Ma Tôn ngươi không thể giết ta.
Ngọc Lưu Thiên sắc mặt hoảng sợ gào thét.
-A
Trong nháy mắt, Ngọc Lưu Thiên liền biến thành tro bụi. Sắc mặt hai người Hình Vạn Cung cùng Gia Vĩnh Dạ cũng vô cùng nhợt nhạt, bọn họ không nghĩ tới bên trong bí cảnh này lại gặp được cường giả hung uy cái thế như vậy.
-Chạy, chạy mau, chúng ta căn bản không phải đối thủ của Huyết Mang Ma Tôn.
Hai người Hình Vạn Cung kinh hãi đến biến sắc, sao còn nghĩ nhiều như thế, lập tức hướng về phương xa mà phóng tới. Đúng lúc hai người trốn chạy, lập tức có một dải lụa màu đỏ ngòm như máu trực tiếp từ trên trời giáng xuống, đem hai người gói lại thành bánh chưng.
-A! Ta không cam lòng a.
Hai người bên trên dải lụa màu đỏ đó giẫy giụa liên tục, dải lụa màu đỏ càng ngày càng xiết chặt, bổng có một âm thanh vang vọng. Từng giọt từng giọt máu đỏ tươi từ trong dải lụa màu đỏ chảy xuống, tựa như tô điểm thêm cho màu đỏ của dải lụa đó. Lúc dải lụa màu đỏ mở ra thì cũng chỉ có hai bộ hài cốt trơ trọi nằm trong đó. Tinh khí thần, huyết nhục của Hình Vạn Cung và Gia Vĩnh Dạ, vào thời khắc ấy đã bị Huyết Mang Ma Tôn cắn nuốt toàn bộ.
-Ma công thật ác độc.