Tối Cường Hệ Thống

Chương 655 : Thiên Kiêu Chi Sư

Ngày đăng: 10:15 30/04/20


Người dịch: Minh Thư

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào



-Tên Huyết Mang Ma Tôn kia chạy nhanh thật.



Lâm Phàm theo sát hắn không ngừng nghỉ, chỉ cần chém thêm một đao nữa sẽ giết chết Huyết Mang Ma Tôn hoàn toàn rồi. Hắn sao can tâm để Huyết Mang Ma Tôn chạy mất.



-Huyết Mang Ma Tôn không hổ là Ma Tôn. Cho dù một giọt máu, cũng có thể chạy nhanh như vậy, bần tăng thật sự chấn kinh rồi.



Thích Già Tôn giả cảm thán nói rằng, trên mặt cũng lộ vẻ kính nể.



-Bất luận người nào, thời khắc nguy cấp tới tính mạng đều có thể bùng nổ lực lượng cường đại vô cùng. Huyết Mang Ma Tôn chính là một ví dụ điển hình cho trường hợp này.



-Con lừa trọc, ngươi cảm thán cái rắm gì?



-Thí chủ, bần tăng chỉ hơi cảm thán một chút mà thôi.



Thích Già Tôn giả bất đắc dĩ nói.



-Huyết Mang Ma Tôn chỉ chém gió là giỏi, nếu để bản Đế bắt được thì ngươi sẽ rất thê thảm. Ta thề, ta hứa, ta đảm bảo.



Lâm Phàm giờ khắc này đã xuất toàn bộ sức lực, thế nhưng giữa hắn và Huyết Mang Ma Tôn vẫn có một khoảng cách nhất định.



-Hai tên súc sinh kia, bản tôn sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu. Hãy đợi đấy!



Giờ đây, Huyết Mang Ma Tôn bùng lên một cơn giận dữ. Đúng là khóc không ra nước mắt, hắn không nghĩ rằng chính mình lại có một ngày bị hai con kiến hôi làm ra thế này. Nếu như không phải tự thể nghiệm, coi như đánh chết hắn, hắn cũng không tin.



-Không bỏ qua cho chúng ta ư. Ngươi có ngon thì dừng lại, chúng ta đại chiến ba trăm hiệp.



Lâm Phàm lập tức hô lớn.



Lâm Phàm vạn phần bất đắc dĩ, Huyết Mang Ma Tôn chỉ một lòng muốn chạy trốn. Căn bản không có dự định cùng hắn đại chiến ba trăm hiệp.



-Đáng ghét, các ngươi hãy chờ đấy cho bản tôn. Thù này không báo, không phải là Huyết Mang Ma Tôn.



Huyết Mang Ma Tôn cũng không muốn nói nhiều.



-Huyết Mang thi chủ, thượng thiên có đức hiếu sinh. Khổ hải vô biên, quay đầu lại là bờ. Bần tăng xin thề, tuyệt đối sẽ không giết ngươi đâu.




Trong mắt Thích Già Tôn giả lập loè tinh quang, nếu có thể được chỉ điểm một phen, vậy xem như kiếm bộn rồi.



-Mịa nó, tên tuổi lớn như vậy. Sao ta nghe qua ta.



Lâm Phàm kinh ngạc nhìn lão đầu trước mắt, không nghĩ tới, lão đầu nhìn qua bình thường này, lại nổi tiếng như vậy.



-Hết thảy đều là hư danh, xem ra vị tiểu tăng của Phật tộc này biết lão phu.



Trên mặt của Phong Khinh Tử lộ ra vẻ tươi cười, trong lòng hơi đắc ý. Cây cần vỏ, người cần thể diện, đặc biệt là sau khi thấy vẻ ngưỡng mộ của hậu bối đối với mình. Dù Phong Khinh Tử có tu vi cao thâm, cũng không nhịn được tự hào.



-Bần tăng Thích Già, xin ra mắt Phong Khinh Tử tiền bối.



Tâm tư Lâm Phàm bắt đầu chuyển động, xem ra tình huống hiện tại, cần phải suy nghĩ lại.



-Con lừa trọc, ngươi nói cái tên này, có thể chỉ điểm chúng ta hay không?



Lâm Phàm nhỏ giọng hỏi.



-Tám chín phần mười là có, địa phương Phong Khinh mà Tử tiền bối xuất hiện, đều sẽ có thiên kiêu chịu sự chỉ điểm của ngài ấy. Xem ra Thích Già ta đây quả thật là thiên kiêu của Phật tộc. Lại được Phong Khinh Tử tiền bối quan tâm.



Thích Già Tôn giả đang vô cùng vui mừng nói.



-Trời, không biết xấu hổ.



Lâm Phàm nhìn vẻ mặt đầy tự hào của Thích Già, có chút bĩu môi.



Nếu là thiên kiêu đó, cũng chỉ là bản Đế.



Để tiểu gia xem thử tu vi của lão đầu rốt cuộc đã đến cảnh giới nào rồi?



Lâm Phàm quan sát lão đầu này một phen.



-Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị cảnh.



Bất quá, khí tức của lão cho Lâm Phàm một loại cảm giác khủng bố, dù là Kiệt cũng không phải là đối thủ của lão đầu này.



Mạnh! Quả thực rất mạnh!