Tối Cường Hệ Thống

Chương 660 : Lão Đầu Trâu Bò

Ngày đăng: 10:15 30/04/20


Người dịch: Tiểu tà

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào



- Thí chủ, ngươi nhìn, phía trước có Cổ Tộc, chúng ta có thể độ hóa hắn.



Thích Già Tôn giả vừa nhìn thấy bóng người xuất hiện trong thiên địa kia, vui vẻ nói.



- Độ cái em gái ngươi ấy, đấy là Cổ Tộc Chí Cao.



Lâm Phàm từng giao thủ cùng Nguyên Thần phân thân của Chí Cao, đối với khí tức của hắn vô cùng quen thuộc.



Lấy thực lực bây giờ của mình, nếu như đụng phải tên này, căn bản chỉ có một con đường chết.



- Cái gì? Hắn là Chí Cao?



Giờ khắc này, Thích Già Tôn giả trợn tròn mắt, Chí Cao là tồn tại gì, trong lòng sinh linh các chủng tộc Đại Thiên thế giới, chính là nhân vật cực kỳ cường hãn.



- Chẳng lẽ chúng ta phải chết?



Khuôn mặt nhỏ của Thích Già Tôn giả trắng bệch.



- Không thể như thế được, bần tăng chưa sống đủ mà.



“Kiệt” trôi nổi trong hư không, nhìn hai tên sinh linh bị giam trong vòng bảo vệ, mắt lập loè tinh quang.



Hắn cảm nhận được khí tức của Phong Khinh Tử, bởi vậy chân thân mới lập tức đến đây, nhưng không nghĩ tới, lại phát hiện ra cái tên Nhân tộc ghê tởm này.



“Kiệt” sẽ không quên Nguyên Thần phân thân của mình bị diệt như thế nào, hơn nữa, Nhân tộc này và Thủy Hỏa Đại Đế có quan hệ mật thiết, nếu như bắt sống hắn, vậy không còn gì tốt hơn.



- Nhân tộc, không nghĩ tới chúng ta còn gặp mặt ở đây.



Trong nháy mắt “Kiệt” đi tới vòng bảo vệ.



- Ngươi bây giờ là cua trong rọ, lần này bản Chí Cao tuyệt đối không để ngươi chạy trốn.



Lâm Phàm nhìn Chí Cao “Kiệt” đi tới, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.



- Ngươi nhận lầm người rồi ta không phải Nhân tộc.



Trong lòng Lâm Phàm cực kỳ căng thẳng, lấy thực lực bây giờ của mình, không phải đối thủ của người này.



Cái Nguyên Thần phân thân kia thiếu chút nữa chết được mình, bây giờ chân thân đến, không đánh mình thành bánh thịt mới lạ.



- Ha ha, không nghĩ tới Thủy Hỏa Đại Đế lại coi trọng cái mặt hàng Nhân tộc này thế này, thần phục bản Chí Cao bằng không, chết!



“Kiệt” toả ra hung uy cái thế, chỉ khí tức thôi đã khiến Lâm Phàm sinh ra tâm ý sợ hãi.



Thật mạnh, xem ra chênh lệch giữa bổn thiếu gia và Chí Cao vẫn rất lớn.



- Thí chủ, chúng ta nên làm gì?




- Ngươi... Ngươi.



Lúc này, Lâm Phàm tức hộc máu rồi, đây là lần đầu tiên hắn bị người ép đến trình độ thế này, tiện lão đầu thật sự quá bỉ ổi.



- Lâm thí chủ mau gọi đi, nếu không thì chúng ta đều phải chết a. Thích Già Tôn giả cuống lên.



Lâm Phàm hít sâu một hơi, thầm nghĩ lão đầu xem như ngươi lợi hại.



- Sư tôn…



Khóe mắt Lâm Phàm chảy nước mắt khuất nhục, đây là bị ép mà.



- Ha ha, bây giờ có phục hay không?



Tâm tình Phong Khinh Tử rất tốt.



- Phục rồi.



Lâm Phàm khuất nhục nói.



- Ha ha, lão phu tung hoành ngang dọc Cổ Thánh Giới chưa bao giờ thất thủ, giờ ngươi đã gọi lão phu là sư tôn, lão phu tự nhiên sẽ bảo vệ ngươi.



Phong Khinh Tử cười nói.



Trong nháy mắt, một bàn tay khổng lồ phá không mà đến, trực tiếp đoạt lại vòng bảo vệ từ trong tay “Kiệt”.



- Phong Khinh Tử, ngươi đây là vi phạm điều ước, chẳng lẽ ngươi muốn địa phương ngươi bảo vệ bị Cổ Tộc san bằng hay sao?



“Kiệt” âm trầm gào thét, hắn không nghĩ tới Phong Khinh Tử dám cứu người từ tay mình.



- Vi phạm điều ước? “Kiệt” ngươi muốn giết ái đồ của lão phu, chẳng lẽ ngươi muốn khơi lên lửa giận của lão phu hay sao? Cổ Tộc dám to gan san bằng nơi lão phu bảo vệ, vậy lão phu chỉ đành diệt hết tất cả thành trì của Cổ Tộc.



Phong Khinh Tử biến sắc, không còn dáng dấp tiền bối cao nhân gì nữa, chỉ còn thô bạo, vênh váo, sát khí bốc lên không kém gì Chí Cao.



- Ngươi dám.



Kiệt lạnh lùng nói.



- Có gì không dám, ngươi nhớ k,ỹ không nên chọc giận lão phu, bằng không ta sẽ không kể mặt mũi, trong khi các ngươi xuất thủ, thì lão phu cũng có thể phá hủy hết thảy thành trì Cổ Tộc các ngươi, ngươi có tin hay không? Phong Khinh Tử lạnh lùng nói.



- Trâu bò a...



Nguyên bản, Lâm Phàm còn rất đau xót, nhưng lúc này, thấy lão đầu giống như biến thành người khác, nên cũng phục rồi, giời ạ, dĩ nhiên còn hung hăng hơn cả bổn thiếu gia.



Hung hăng đến mức “Kiệt” cũng không thể phản bác, bản lãnh bực này ta phục rồi.



- Hừ!



Phong Khinh Tử lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó không để ý sắc mặt “Kiệt” khó coi như thế nào, mang theo bọn Lâm Phàm vào trong hư không, rời đi nơi này.