Tối Cường Hệ Thống

Chương 664 : Sụp Hố Lão Đầu

Ngày đăng: 10:15 30/04/20


Người dịch: Tiểu Tà

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào



Tất cả những gì nhìn thấy trên quảng trường, được Lâm Phàm khắc sâu trong lòng.



Xem ra ở Thủ Hộ Chi Địa, đa số mọi người đều kết thành tiểu đội ra ngoài rèn luyện, chém giết Cổ Tộc.



- Lâm thí chủ, bây giờ chúng ta đi đâu?



Hiện tại, Thích Già Tôn giả lấy Lâm Phàm làm thủ lĩnh, khi chưa quen cuộc sống ở địa phương khỉ gió này, hắn thật không dám xằng bậy.



Như vừa rồi trên quảng trường kia, thực lực nam tử Phong Nhật tiểu đội không yếu chút nào, khí tức cường đại để Thích Già Tôn giả cảm nhận một tia áp bức.



- Muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi cho khỏe lại đã, ngươi không nhìn thấy đây giống như một thành phố kinh doanh hay sao? Ngươi nhìn phía trước, có khách sạn kìa.



Lâm Phàm chỉ về đằng trước, nói.



- Đúng đúng, trước tiên phải nghỉ ngơi thật tốt đã, nhưng nơi đây cũng thật náo nhiệt, bần tăng không nghĩ tới Cổ Thánh Giới còn có nơi thế này.



Thích Già Tôn giả nói.



Bình thường Thích Già Tôn giả vẫn luôn tu luyện, rất ít khi trải qua những chuyện như thế này, cho nên đối với tất cả sự việc, đều tràn đầy hiếu kỳ.



Bây giờ hai người Lâm Phàm đang ở tầng thứ nhất, không biết trên tám tầng kia có cái gì, coi như tầng thứ nhất cũng để cho Lâm Phàm và Thích Già Tôn giả mở mang tầm mắt.



- Thần Thiên Vị tầng sáu Pháp Tắc cảnh, một triệu Thánh Dương Đan cho thuê chính mình ba ngày!!



Bây giờ, hai bên đường có không ít người, trước ngực đeo một cái biển hiệu cho thuê chính mình, theo Lâm Phàm thấy, sinh linh ở đấy rất có đầu óc làm ăn.



- Bán Cổ Tộc Luyện khí sư, có thể luyện chế hạ phẩm linh khí chỉ cần 30 triệu Thánh Dương Đan.



...



-Lâm thí chủ, trong này thật náo nhiệt, không biết bần tăng ra lời bán mình sẽ có người thuê hay không?



Thích Già Tôn giả nhìn tình huống chung quanh, bị làm cho hoa cả mắt tò mò nói hỏi.



- Ngươi có thể đi thử một lần.



Trong lòng Lâm Phàm mặc dù khiếp sợ, nhưng không biểu hiện mình là người nhà quê, bởi vậy gương mặt luôn tỏ vẻ trấn định, giống như tất cả những gì trước mắt đều không làm hắn cảm thấy kinh ngạc.



Thế nhưng điều khiến Lâm Phàm đau lòng chính là, mình đã từng giàu có biết bao, Thánh Dương Đan trên người lấy con số hàng triệu để tính, nhưng bây giờ nghèo vẫn hoàn nghèo.



Cũng may, mỗi ngày Ngô Đồng Thần Thụ có thể ngưng luyện ra một ít Thánh Dương Đan.
Hai chiếc nhẫn trữ vật rơi xuống giường, Lâm Phàm ngẩng đầu hai hàng nước mắt tuôn ra.



- Sư tôn, ta sai rồi, đồ nhi đồng ý đưa hai chiếc nhẫn trả lại cho người.



Lúc này, trong lòng Lâm Phàm khóc không ra nước mắt.



- Xú lão đầu bẫy chết người mà.



- Lâm thí chủ, ngươi sao vậy?



Thích Già Tôn giả lên tiếng hỏi dò, hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trong lòng hơi kinh hãi khi thấy Lâm Phàm như vậy.



Chẳng lẽ đồ vật bên trong hai chiếc nhẫn trữ vật này quá nghịch thiên hay sao?



Mà giờ khắc này, ở một chỗ thần bí cách xa nơi ở của Lâm Phàm, Phong Khinh Tử đang nhàn nhã tự đắc, vuốt vuốt hai chiếc nhẫn trữ vật trong tay, khóe miệng lộ ra nụ cười.



- Gừng đúng là càng già càng cay.



...



- Lão đầu, lần này xem như bổn thiếu gia hoàn toàn phục rồi, không nghĩ tới từ khi bắt đầu đến cuối cùng, xú lão đầu nhà ngươi vẫn luôn diễn trò.



Giờ Lâm Phàm không muốn nói thêm gì nữa.



- Thí chủ đến cùng là làm sao vậy.



Thích Già Tôn giả vội vàng hỏi.



- Chính ngươi tự xem đi.



Lâm Phàm trực tiếp đưa hai chiếc nhẫn ném tới chỗ con lừa trọc.



Thích Già Tôn giả không kịp chờ đợi mau chóng mở chiếc nhẫn trữ vật, nhưng trong nháy mắt gương mặt tỏ ra không dám tin tưởng.



- Làm sao lại không có gì.



Thích Già Tôn giả nhìn chiếc nhẫn trống rỗng, cả người không biết gì hơn.



Bảo bối của mình đâu, cuối cũng lại là công dã tràng.



Lâm Phàm thở dài một tiếng, cảm xúc thay đổi nhanh như vậy khiến hắn trong thời gian ngắn không muốn nói một câu gì.



Xú lão đầu một chút lương tâm cũng không có, ít nhất cũng phải để một chút đồ vật trong đó chứ, hiện tại thứ gì cũng không có, làm sao có động lực mà đi đây.