Tối Cường Hệ Thống

Chương 68 : Hành động cứu vớt

Ngày đăng: 10:06 30/04/20


Dịch & biên: †Ares†



oOo



Lâm Phàm rất thất vọng với "Tiểu Thiên Vị Đan" đểu của thương hội Thiên Địa, rõ ràng là lừa đảo người ta, còn may là vẫn cấp cho bổn đại gia hai trăm vạn exp.



Lâm Phàm rất là không hài lòng với thực lực chỉ ở Tiên Thiên cấp sáu của mình. Hắn cho rằng người tràn ngập tình yêu và chính nghĩa như mình thì con đường sau này nhất định là ngập tràn sóng gió.



Không đến cảnh giới Đại Thiên Vị, Lâm Phàm cũng không dám nói mình là sứ giả của tình yêu và chính nghĩa.



Còn việc ăn đan dược xong lại trả cho đối phương một đống ‘chất bài tiết’ to lù lù như vậy, tuyệt đối chỉ là hành vi vô ý.



Lâm Phàm cho rằng viên Bạo Huyết Đan kia nhất định là có độc, vừa ăn vào bụng đã đau quặn lên, không thể nín nổi.



Có điều cũng may là có chỗ để mình dùng tới ‘nó’.



....



Lâm Phàm trở lại học viện Thiên Phủ thì giao cho mười lăm đệ tử của mình một bài tập về tập hợp tin tức, chính là đi tìm hiểu nơi ở của đệ tử tông môn hoặc chỗ bọn hắn hay lui tới.



Lâm Phàm chuẩn bị phát động hành động cứu vớt bọn hắn. Chuyện này vốn không có nửa xu quan hệ với Lâm Phàm, nhưng trời có đức hiếu sinh, nếu mình không cứu bọn họ thì còn ai làm nữa?



Mà đám học sinh này của mình, tuy học hành dốt nát nhưng hóng hớt lại siêng năng, rất nhanh đã chạy về báo cáo tình huống.



- Lão sư, đêm nay thập tam hoàng tử mời tất cả đệ tử tông môn tới dự tiệc tại Phất Nguyệt Lâu.



Đám học sinh nói ra tin tức mình tìm hiểu được cho Lâm Phàm.



Lâm Phàm sửng sốt, hắn mới tới hoàng triều Đại Yến chưa bao lâu, quả thật không biết danh từ đầy ý thơ này có nghĩa gì.



Cuối cùng vẫn là do Tiêu Trạch có kiến thức rộng rãi giải thích một phen.



Phất Nguyệt Lâu này, nói văn nhã một chút chính là nơi văn nhân nhã sĩ làm thơ thưởng nhạc, nói chuyện gió trăng; nói thô bỉ một chút thì chính là một động gà móng đỏ.



Lâm Phàm vừa nghe, cũng kinh ngạc vạn phần, không ngờ những đệ tử tông môn lại đi tới nơi như thế. Nhưng nghĩ kỹ một chút, đệ tử tông môn quanh năm tu luyện trong tông, nơi đây lại có chênh lệch âm dương rất cao, sợ là không có mấy kẻ có thể thể hiện hoàn mỹ mị lực nam giới, phóng thích hàng ngàn hàng vạn con cháu.



Còn những nam đệ tử bởi vì vấn đề tướng mạo hoặc tu vi mà vô duyên kết bạn với một nửa khác, cũng chỉ có thể làm bạn cùng bàn tay phải, kết đạo lữ song tu với Ngũ muội.
Hoàng Tiểu Thuần lúc này rất vui vẻ trong lòng, tông chủ nói mình phúc duyên thâm hậu, lần này tới hoàng triều Đại Yến là để trải nghiệm một lần, ai ngờ vừa mới đặt chân tới đã gặp chuyện tốt như thế.



Sau đó Hoàng Tiểu Thuần đi theo Lâm Phàm vào một cái ngõ tối.



Qua mãi chín khúc cua mười tám lần đổi hướng, Lâm Phàm cũng không biết mình đã dẫn Hoàng Tiểu Thuần đến tận đâu. Thấy xung quanh đây không một bóng người, Lâm Phàm mới ngừng lại.



Nhìn Hoàng Tiểu Thuần, Lâm Phàm nhất thời sinh cảm giác áy náy, đây vẫn là một đứa trẻ a.



Thế nhưng mà vừa nghĩ, một đứa trẻ sao có thể đi tới chỗ thế kia? Đấy không phải làm ô nhiễm tâm hồn hắn sao?



Nghĩ thông suốt điểm này, Lâm Phàm cũng không do dự nữa, đây chính là làm việc tốt, là cứu người!



- Này, huynh đài, bảo bối ngươi nói đâu?



Hoàng Tiểu Thuần nhìn một vòng nhưng lại không thấy bảo bối gì.



- Ở chỗ này này.



- Đâu?



Hoàng Tiểu Thuần mới vừa quay đầu, chỉ thấy một vật gì đó màu hồng đang ập thẳng tới trán mình.



Bốp…



Một gạch vào đầu, lập tức mê muội.



Lâm Phàm nhặt lấy thiệp mời của Hoàng Tiểu Thuần, sau đó dùng "Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ" khiến Hoàng Tiểu Thuần cả người vô lực rồi mới dừng tay.



Sau đó, Lâm Phàm muốn bớt phiền toái, trực tiếp tìm một sợi dây thừng trói Hoàng Tiểu Thuần lại, kéo về cái nhà xí cách đó không xa.



Mà ngoài cửa nhà xí có một tấm ván gỗ, Lâm Phàm đem lật nó lại, ý bảo bên trong có người.



Làm xong tất cả chuyện này, Lâm Phàm phủi phủi tay, đi về hướng Phất Nguyệt Lâu.



-----oo0oo-----