Tối Cường Hệ Thống
Chương 737 : Một Cước Bẹp Dí
Ngày đăng: 10:16 30/04/20
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Người dịch: Tiểu Tà
Biên: Kira123
Nguồn:
- Quân đội tới đây làm gì?
Tất cả đội buôn không khỏi nghi hoặc, trong mấy năm nay, thập tứ sa phỉ ở Hoang Vu Thành, vẫn giữ tốt bổn phận dân cư của mình.
Dù đánh cướp nhưng vẫn báo lại.
Theo một số người nói, thập tứ sa phỉ có Chức Nghiệp cướp bóc đàng hoàng, thật ra chỉ là biến tấu của việc thu phi hộ tống mà thôi.
Từ khi bọn họ đến đây, nhưng thổ phỉ khác muốn gây hoạ cho Hoang Vu Thành đều bị họ cản lại.
Mấu chốt chính là, thành chủ Hoang Vu Thành đã từng khen thập tứ sa phỉ.
Nhưng hôm nay đại quân đột nhiên giáng lâm, khiến người ta có chút không thông.
- Trưởng lão, trước mặt là đại bản doanh thập tứ sa phỉ.
Một tên đệ tử Cửu Linh Tông đến trước mặt nam tử báo cáo.
- Ừm, thành chủ Hoang Vu Thành quả thật hoang đường đến cực điểm, còn nói những sa phỉ này rất có đạo nghĩa, còn nói cái gì mà chính danh sa mạc thập tứ Đạo Vương, cái này nói ra không làm trò hề cho thiên hạ mới lạ.
- Huống hồ, Hoang Vu Thành đã trở thành khu vực phụ thuộc Cửu Linh Tông chúng ta, nếu còn để những đạo phỉ này sinh sống xung quanh, thì quá sỉ nhục Cửu Linh Tông rồi.
Nam tử này nhìn qua chỉ quá hai mươi. Thế nhưng địa vị bất phàm, trưởng lão Cửu Linh Tông, một thân tu vi kinh thiên động đạt tới Đại Thiên Vị trung kỳ.
Ba năm trước, khi hắn còn chưa phải là đệ tử Cửu Linh Tông, đã tu luyện thành công, ra ngoài hành tẩu giang hồ. Một ngày nọ, hắn gặp Cửu Linh Tông Cửu Linh Nữ Đế, lập tức ngơ ngẩn trước vẻ đẹp tiên thiên của nàng, vì nàng, từ đây hắn bắt đầu tìm kiếm cơ hội đến gần nàng.
Cuối cùng hắn tự tiến cử mình vào Cửu Linh Tông và trở thành trưởng lão.
Nhưng để Phong Vô Tướng bất đắc dĩ, tướng mạo hắn anh tuấn, phong lưu phóng khoáng, không biết có bao nhiêu nữ tử điên đảo vì hắn, nhưng Cửu Linh Nữ Đế lại cực kỳ lạnh nhạt với hắn.
Điều này làm Phong Vô Tướng không phục. Hắn không tin dưới gầm trời này, còn có nữ nhân, hắn không tán được.
Đặc biệt, lần đầu gặp Cửu Linh Nữ Đế, lúc đó tuổi nàng còn nhỏ, chỉ như tiểu cô nương, thế mà chỉ mấy năm, nàng đã trổ mã thành công, dáng ngọc yêu kiều, khuynh thành tuyệt thế. Khí chất lạnh lùng kia càng để Phong Vô Tướng điên đảo thần hồn.
- Phong trưởng lão nói rất đúng, ta thấy thành chủ Hoang Vu Thành nhất định cấu kết theo những sa phỉ này, bằng không sao lại nói đỡ cho bọn chúng chứ.
Đám đệ tử chung quanh cũng a dua nịnh hót nói.
Cửu Linh Tông là chỗ che chở cho bọn họ, tuy Cửu Linh Tông không thể so với mấy đại tông môn khác, nhưng có vài đại tông môn lại vô cũng khách khí với Cửu Linh Nữ Đế, điều này để bọn họ vênh mặt rất nhiều.
Đi ra khỏi nhà, chỉ tự giới thiệu xuất thân, không có mấy tông môn dám chọc bọn họ.
- Ừm, Hoang Vu Thành bây giờ đã phụ thuộc Cửu Linh Tông, sau khi quét sạch đám sa phỉ trong vòng ngàn dặm, chúng ta phải tới thành trì kế tiếp. Ta nghe nói, Thánh Ma tông đã thu thập được mười tòa thành, nếu chúng ta quá chậm, sẽ bị trách phạt. Phong Vô Tướng nói.
- Chạy đi, các ngươi không phải đối thủ của hắn đâu.
Sa Độc Long nổi giận gầm lên, thời điểm hắn khống chế, toàn bộ chân nguyên trong cơ thể giống như bị ngưng đọng, không thể phản kháng.
- Ha ha, đợi lát nữa áp giải ngươi về Hoang Vu Thành, sau đó rồi chém đầu treo lên cửa thành, răn đe bọn sa phỉ khác, còn những thủ hạ này của ngươi, không cần phải tồn tại nữa.
Phong Vô Tướng cười lạnh nói, rồi sau sát ý phát ra, phá thiên kiếm ý phóng lên trời cao, một tay vung ra cắt rời hư không.
- Dừng tay! Sa Độc Long thấy cảnh này, tê tâm liệt phế gầm to.
Hắn không nghĩ tới mình lại bại nhanh như vậy, thậm chí ngay cả một chút phản kháng cũng không có.
Đối với thập tứ sa phỉ còn lại, một kiếm Kinh Thiên này không cách nào chống đõ, bọn họ cảm giác huyết dịch trong cơ thể mình dường như đã ngưng đọng.
Lạch cạch!
Sa Độc Long không đành lòng nhắm hai mắt lại, hắn ngờ tình hình sẽ diễn ra thế này.
Nhưng đúng lúc này, có âm thanh truyền đến.
- Người của ta mà ngươi cũng dám động vào, vậy thì trời cứu ngươi rồi!
Thanh âm này, cực kỳ hờ hững, không buồn không vui.
Lâm Phàm vừa đến, không nghĩ bọn người Sa Độc Long đã ngã xuống, làm Lâm Phàm tối sầm mặt.
Bất kể nói thế nào, bọn họ cũng cùng mình lăn lộn một thời gian, giờ lại bị người đánh khi dễ đạp dưới chân, thể diện của mình để đâu chứ?
Lâm Phàm đứng trên đỉnh đầu Phong Vô Tướng, hơi dùng lực một chút, một cổ sức mạnh khổng lồ đột nhiên bạo phát, đại địa nứt toác.
Trong nháy mắt, thân thể Phong Vô Tướng bị đạp lún vào trong đất, lút luôn cái đầu mới dừng lại.
Lâm Phàm khẽ nâng chân lên, lại đạp xuống một cước.
Ầm!
Một tiếng nổ vang thật lớn, đại địa vỡ ta, từng tấc đất nứt ra như mai rùa lan đến tận chân trời.
- Keng, chúc mừng đánh giết...
- Ai, lại một thiên kiêu bị mình giết chết, Sa Độc Long các ngươi cũng quá kém đi, làm ta quá mất mặt.
Lâm Phàm bất đắc dĩ thở dài.
Lúc này, thời gian như ngừng trôi. Đám đệ tử Cửu Linh Tông trợn tròn mắ, chưa kịp phản ứng với chuyện vừa xảy ra.
Còn đối với đám thập tứ sa phỉ, âm thanh này, hình ảnh này...
Sa Độc Long khẽ ngẩng đầu, nhìn người ở trước mắt, tóc dài bồng bềnh, bóng người đã từng rất quen thuộc, sau một thời gian dài lại như xa lạ giờ xuất hiện, cả người hắn bắt đầu run rẩy.