Tối Cường Hệ Thống

Chương 742 : Sánh Vai Cùng Thiên

Ngày đăng: 10:16 30/04/20


Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào



Người dịch: Tiểu Tà



Biên:



Nguồn:



Khoảnh khắc này, toàn bộ thiên địa như yên tĩnh lại.



Những người ngồi quanh Lâm Phàm đều trợn mắt há mồm nhìn gia hoả xuất khẩu cuồng ngôn trước mắt, sau đó không có chút gì té gấp, càng xa hắn càng tốt.



- Chạy đi,cái tên này chán sống rồi.



- Chớ làm liên luỵ đến ta.



Chưa đầy một giấy, xung quanh Lâm Phàm ngoại trừ sa mạc thập tứ sa phỉ đã sớm không còn bóng người.



Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nam tử kia.



- Hắn rốt cuộc là ai? Sao dám nói lên tiếng lúc này.



- Không biết, nếu không ngu thì cũng bị điên nên mới nói như thế.



- Cửu Linh Nữ Đế không phải là người hiền lành gì, thủ đoạn của nàng rất tàn nhẫn.



Lâm Phàm chắp hai tay sau lưng, khẽ ngẩng đầu nhìn, song nhãn sắc bén nhìn phương xa.



Ào ào ào!



Đám người Trương Nhị Cẩu đang ngồi trên ghế cao đều đứng lên, như gặp phải chuyện gì kích động, hai chân như đeo chì, nặng nề bước từng bước về phía Lâm Phàm.



- Hôm nay, ta được mở rộng tầm mắt rồi, không được ai quản, nên các ngươi nên từng đứa lông cánh cứng rồi, không biết trời cao đất dày là gì hả?



Lâm Phàm trầm giọng, âm thanh không lớn nhưng để nội tâm đám người Trương Nhị Cẩu cực kỳ lạnh lẽo.



- Ôi mẹ ơi, những cường giả Cửu Linh Tông và Thánh Ma Tông đều đứng lên rồi kìa, không phải muốn lấy đông hiếp ít chứ.



- Người trẻ tuổi này muốn chết sao?



Trưởng lão của một vài đại tông môn khác nghi hoặc nhìn Lâm Phàm, bọn họ không biết người này là ai.



- Ác ác a!



Thời điểm Gà con đang nằm thư thái trên ghế, nghe câu này, đột nhiên nhảy lên, hai mắt chớp động nhìn phương xa, vỗ mạnh hai cánh lao tới.



Hai mắt kích động, rơi nước mắt.




Có lúc Nhị Cẩu nghĩ lại cả đời mình, có chút cảm thán, mọi việc thật sự quá thần kỳ, khiến người ta không thể tin được.



- Lúc ta đi, từng nói với ngươi những gì? Lâm Phàm hỏi.



- A!



Trương Nhị Cẩu sững sờ, có chút ngượng ngùng cúi đầu.



- Tông chủ, người nói với ta, sau khi người đi, muốn ta dẫn mọi người đoàn kết hữu ái, thương yêu lẫn nhau, chờ người trở về.



Những lời này, Trương Nhị Cẩu vẫn nhớ nhưng in, nhưng nhìn lại tình huống hiện tại, có chút xấu hổ.



- Còn nhớ à, thế ngươi xem bây giờ thế nào, làm tốt lời ta dặn đó hả? Lâm Phàm trách móc.



- Tông chủ, ta sai rồi.



Trương Nhị Cẩu cúi thấp đầu xuống nhỏ giọng nói, hắn ở trước mặt Lâm Phàm giống như là hài tử làm sai chuyện gì đó chờ đợi người lớn dạy bảo vậy.



- Ừm, biết sai là tốt rồi.



Lâm Phàm nhìn Nhị Cẩu, không nói gì thêm.



Trương Nhị Cẩu nghe tông chủtha thứ cho mình, cười hì hì đứng lên sau đó nhỏ giọng nói.



- Tông chủ, điều này không thể trách mình ta, ngài yêu quý các sư muội như vậy, ta làm đại sư huynh sao dám quản chứ, cho nên... hì hì...



Trương Nhị Cẩu thấy Lâm Phàm trừng mắt nhìn mình, câu nói kế tiếp không dám nói ra.



- Cẩu Tử, ngươi dám lên mặt nói bản Tông chủ sai? Lâm Phàm nói.



- Tông chủ, không phải như thế, Nhị Cẩu tuyệt đối không có ý này.



Mặc dù chuyện này là sự thực, nhưng không muốn bị mắng tiếp, Nhị Cẩu vội vàng giải thích.



- Cái tên nhà ngươi, hiện tại không thành thật gì cả, sau khi trở về ta sẽ cho ngươi biết tay, tạm thời đúng qua một bên. Lâm Phàm bất đắc dĩ lắc đầu.



Sau đó, nhìn về hai học trò của mình.



- Làm sao, thấy ta trở về rồi ngốc đứng ở đó, có phải muốn mắng tiếp hay không?



Lâm Phàm đối với sự biến hóa của hai nàng, nhất thời không kịp phản ứng kịp.



Nữ nhân mười tám, có thay đổi lớn.



Nếu về muộn mấy năm nữa, hai đứa nó còn không phải lên mặt, chả xem ai ra gì nữa sao.