Tối Cường Hệ Thống

Chương 745 : Vội Muốn Chết

Ngày đăng: 10:16 30/04/20


Người dịch: Tài

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào



-Sư huynh, chúng ta làm sao bây giờ?



Chỉ Kiều và Cửu Linh đang bị buộc chung một chỗ, không biết nói gì.



- Đã lâu rồi mới đến Huyền Kiếm Các, chúng ta nên tùy ý đi dạo một vòng cho biết. Mọi người tản ra đi.



Trương Nhị Cẩu cảm thán.



-Trương sư huynh, sư muội vừa mới tu luyện một môn công pháp mới. Nên muội muốn mời sư huynh chỉ điểm một phen. Không biết sư huynh có thể chỉ giáo một chút được không?



Thiến Ảnh nói.



-Tốt, không thành vấn đề. Giúp đỡ sư muội là nghĩa dụ của ta mà.



Trương Nhị Cẩu nở một nụ cười, hắn không cảm thấy vấn đề gì?



-Ta cũng tùy ý đi dạo xung quanh một phen.



-Phong cảnh của Huyền Kiếm Các, đúng là không tệ.



Thiên Vũ, Phong Bất Giác, Diệt Cùng Kỳ, từng người rời đi.



Mà Sa Mạc Thập Tứ Đạo Vương lại hai mặt nhìn nhau, xung kích hôm nay đối với bọn họ hơi lớn a. Lão đại đã ôm vợ đi rồi, để bọn họ không biết làm thế nào cho phải? Sau đó Thập Tứ Đạo Vương cũng từ từ rời đi, mà các đệ tử chung quanh cũng lần lược rời đi. Cuối cùng chỉ còn lại Chỉ Kiều và Cửu Linh.



Lạch cạch!



-Ngươi muốn làm gì? Ta muốn đi bên này.



Hai người muốn đi hai hướng khác nhau, nhưng bởi vì cả hai đang bị quấn chặc. Nên ai cũng không nhúc nhích được.



-Không được, dựa vào cái gì phải nghe lời ngươi, ta muốn đi bên này.



-Ah! Vậy xem ai có khí lực lớn hơn.



-Tới thì tới, ai sợ ai.



Hai nàng dằng co tại chỗ, lôi kéo lẫn nhau, dây dưa không giứt.



...



Hậu viện, đã sớm đã không có một bóng người.



Trong một gian phòng nào đó.



-Năm năm mới quay về, chàng không có chuyện gì muốn nói với ta sao?




Chỉ Kiều nói.



Cửu Linh liếc mắt nhìn Chỉ Kiều, sau đó gắp lên một miếng thịt, đưa vào trong miệng của Chỉ Kiều.



-Ta muốn ăn cái này.



-Ta muốn ăn cái kia.



-Ta muốn ăn canh.



Chỉ Kiều nhìn Cửu Linh, sau đó liền cầm muỗng bằng trái, đưa chiếc muỗng tới miệng Cửu Linh. Hai nàng bị cái vòng tay của sự phụ làm làm nhức đầu, nhưng mệnh lệnh sư phó, hai người không dám vi phạm. Đối với hai người, gặp nhau đã thấy ghét rồi, huống hồ phải ngủ cùng nhau. Nhưng không ngủ không được. Thậm chí bây giờ, ngay cả lúc vào nhà xí, rửa ráy đều phải đi cùng nhau, thật sự để hai nàng rất không quen.



Hậu viện.



Lâm Phàm ôm Huyền Vân Tiên vào lòng, từ từ kể những chuyện đã xảy ra trên thượng giới cho nàng nghe. Mỗi khi nghe tới đoạn Lâm Phàm gặp nguy hiểm, trái tim của nàng nhảy lên một cái, vô cùng lo lắng nhìn Lâm Phàm.



Một người từ từ nói, một người lặng lặng nghe.



Đối với Huyền Vân Tiên, nàng không nghĩ tới phu quân lại gặp nhiều nguy hiểm như vậy, thậm chí còn có lúc cửu tử nhất sinh a. Mà Lâm Phàm, cũng không nói chuyện của hắn và Thủy Hỏa Đại Đế cho nàng nghe.



-Phu quân, lần này trở về, ngươi còn đi nữa không?



Huyền Vân Tiên nhẹ vuốt ve hai gò má Lâm Phàm, hỏi.



-Tự nhiên phải đi nữa, chuyện ở nơi đó vẫn chưa kết thúc. Nên ta khó thể buông bỏ được.



Lâm Phàm nói.



-Vậy chúng ta không phải lại chia xa sao? Vân Tiên không nỡ rời xa chàng.



Huyền Vân Tiên nói.



-Yên tâm đi, lần này trở về, ta đang chuẩn bị mang bọn ngươi cùng đi.



Trong lòng Lâm Phàm sớm đã có ý nghĩ này. Sức mạnh của cá nhân, tuy rất trọng yếu, nhưng nếu muốn chống lại Cổ Tộc, sức mạnh một cá nhân vẫn quá nhỏ. Chỉ có đoàn kết tất cả sức mạnh, mới có thể tiêu diệt hoàn toàn Cổ Tộc. Huyền Hoàng Giới là nơi nhân tài liên tục xuất hiện, Lâm Phàm đã bắt đầu bố cục ở nơi này. Tuy nói trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có hiệu quả, nhưng hắn tin, sẽ không bao lâu nữa, nhất định có thể xuất hiện một nhóm nhân tài mạnh mẽ.



-Chỉ cần không rời xa chàng, Vân Tiên đã cảm thấy thỏa mãn.



Bây giờ Huyền Vân Tiên, còn nơi nào giống nhất tông chi chủ, bây giờ nàng chỉ giống như một cô gái bé bỏng, bên người mình yêu mà thôi.



-Ừm, yên tâm đi.



Lâm Phàm cảm thấy nhân sinh thật sự kỳ quái. Người như hắn à vẫn có thể tìm được vợ, đúng là được nữ thần may mắn chiếu cố mà.



-Được rồi, hôm nay ngươi rất mệt rồi, nên nghỉ sớm một chút. Ngày mai, chúng ta còn phải đi Thánh tông một chuyến.



Lâm Phàm cười nói.