Tối Cường Hệ Thống

Chương 820 : Không Cần Bàn

Ngày đăng: 10:17 30/04/20


Người dịch: Tài

Biên: Kira123

Team dịch: Vạn Yên Chi Sào



Lâm Phàm tiến lên trước một bước, đẩy Linh Vô Uy ra, đối với những con kiến hôi này, hắn chỉ cần xoay tay một cái là có thể trấn áp hết thảy, hà tất phiền toái.



Nhưng có một chuyện để Lâm Phàm kinh ngạc, chính là Linh tộc vẫn có không ít cường giả a.



Có thể là một số ít Linh tộc từ hạ giới phi thăng lên đây, được các tông cứu giúp, sau đó biết họ còn có đồng tộc bị Cự Sa tộc nuôi nhốt, nên không cách nào nhịn được, mới tổ chức người đến giải cứu.



Linh tộc trong thành trì kia đều đã đi qua mấy đời chuyển biến, nên điển tịch tu luyện sợ rằng đã bị tiêu hủy, mà một số Linh tộc có chút tu vi có lẽ đã bị Cự Sa tộc chém giết từ lâu rồi.



- Ngươi...



Linh Vô Uy sững sờ, không ngờ đối phương lại nói ra những lời này.



- Sư huynh mau đi thôi! Vạn Sa Đại Trận không phải đại trận tầm thường đâu, không phải những người như chúng ta có thể ngăn cản được, sinh linh này đang tự tìm chết, chúng ta cũng tận lực rồi.



- Càn Quang Trảm.



Theo ngàn tỉ đại quân Cự Sa tộc càng ngày càng tới gần, những thành viên khác cũng thay đổi sắc mặt, cực kỳ ngưng trọng, Linh Vô Uy cầm song kiếm huy vũ chém mạnh về phía đại quân một nhát, chiêu thức bùng nổ ngàn vạn ánh kiếm bắn về kẻ địch, kiếm quang soi sáng hư không, khí tức ác liệt.



Coong coong!



- Vạn Sa Đại Trận này quả nhiên cường hãn, ngay cả Càn Quang Trảm cũng không thể phá diệt được nó.



Sắc mặt Linh Vô Uy ngưng lại, nội tâm nghiêm nghị.



- Huynh đài đi nhanh đi, tiêu diệt Cự Sa tộc không phải chuyện nhỏ, cũng không phải chuyện một người có thể đối phó.



Linh Vô Uy khẩn cấp nói.



-Ha ha!



Thời khắc này, Lâm Phàm cười to sau đó đánh giá Linh Vô Uy, Lâm Phàm không ngờ loại người như hắn có thể tồn tại đến bây giờ, đối mặt với hiểm cảnh thế này còn có tâm tình đi khuyên người khác.



- Ngươi có biết ta là ai không?



Lâm Phàm vẫy nhẹ ống tay áo, khóe miệng lộ vẻ tươi cười hỏi.



Linh Vô Uy sững sờ, không biết đối phương có ý gì.



Gương mặt mấy trăm thành viên Linh tộc tỏ ra vô cùng bức thiết, nói.



- Sư huynh sắp không kịp nữa rồi, đi mau lên!



Lâm Phàm nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nói.



- Các ngươi rất tốt! Đối mặt với tình huống như thế còn có gan ra giúp người khác, nếu như tất cả các chủng tộc của Đại Thiên cũng giống các ngươi, thì lo gì không lật đổ được Cổ Tộc.



- Ngươi...
Sa Thần nhìn thấy người tới, nhất thời cung kính gọi tên, trong mắt tràn ngập kính sợ.



- Há, một ông lão đến ư, ngươi là cái đồ chơi gì vậy?



Lâm Phàm hỏi.



- Làm càn!



Sa Thần nghe đối phương xuất lời bất kính, nhất thời nổi giận.



- Câm miệng.



Sa Tổ quát mắng một tiếng, sau đó hướng về phía Lâm Phàm nói.



- Nhân tộc Đại Đế, lão hủ là lão tổ Cự Sa tộc, kính xin ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho Cự Sa tộc ta một mạng.



Sa Tổ ôn hòa nhưng lại tản mát ra loại khí tức khiến người ta không dám coi thường.



Đặc biệt là đám người Linh Vô Uy, đối mặt với luồng hơi thở này, đều cảm thấy trên người như bị một tòa núi cao đè lên, hô hấp có chút dồn dập.



- Lão tổ Sa tộc?



Lâm Phàm cau mày cười hỏi.



- Chính là lão hủ.



Lão tổ Sa tộc không kiêu ngạo không xiểm nịnh lên tiếng, nhưng vẫn tỏ thái độ cung kính.



- Muốn bản Đế tha cho Cự Sa tộc các ngươi một mạng, các ngươi có thể lấy món đồ gì để đổi lại đây?



Lâm Phàm ý vị thâm trường hỏi.



Sa Tổ sững sờ một hồi, rồi nói.



- Chỉ cần Nhân tộc Đại Đế lên tiếng, tộc ta nhất định toàn lực thỏa mãn yêu cầu của ngài.



- Vậy ngươi mang cho ta trăm ngàn tỉ Thánh Dương Đan đi.



Lâm Phàm cười nói.



- A!



Sa Tổ sững sờ, sau đó vội vàng nói.



- Nhân tộc Đại Đế, trăm ngàn tỉ Thánh Dương Đan thật sự quá lớn, tộc ta không có đủ.



- Há, không có thì không cần bàn nữa.



Chân mày Lâm Phàm cau lại, không kiên nhẫn.