Tối Cường Hệ Thống
Chương 839 : Luận Chứng Này Không Biết Thật Hay Giả?
Ngày đăng: 10:18 30/04/20
Người dịch: Sunshine
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Vạn giới khai mở…
Tà Chủ lúc trước bị Lâm Phàm trấn áp như một con chó đang lớn tiếng cười điên cuồng.
- Nhân tộc ghê tởm, Đại Thiên chủng tộc ghê tởm, cơ hội đã đến rồi, ngày vạn giới khai mở, tộc nhân của ta cũng sẽ giáng lâm, sau đó trở thành chủ nhân của thời đại mới này.
Bây giờ Tà Chủ đang trốn trong rừng sâu núi thẳm, bình thường không dám ra ngoài làm càn, chỉ có thể chậm rãi chữa trị thương thế.
Lúc này, khi Cổ Thánh Giới hỗn loạn, Tà Chủ cảm thấy thời cơ đã đến.
Trong chớp mắt, trên người Tà Chủ bạo phát một luồng sức mạnh cường hãn, lấy sức mạnh bản thân làm chất xúc tác mở ra một con đường để tộc nhân mình giáng lâm.
Thời khắc này, lửa nóng trên người Tà Chủ đang thiêu đốt.
- Giáng lâm đi, thời đại mới đã đến rồi.
Ầm!
Tà Chủ dựa vào bản thân mở ra một con đường, lối đi này nối liền thiên địa trực tiếp đ-ng mạnh vào hư không.
Nhìn vết nứt càng lúc càng lớn, thần niệm Tà Chủ cũng trở nên điên cuồng.
- Các tộc nhân của ta, nhất định phải giết hết Nhân tộc... Giết hết Nhân tộc....
Oán niệm lớn nhất của Tà Chủ chính là Lâm Phàm, nếu không phải vì Lâm Phàm, hắn sẽ vui vẻ biết bao, sao trở nên lúng túng như bây giờ.
- Dừng tay!
Vừa lúc đó, trong lối đi kia truyền đến một âm thanh sợ hãi.
Tà Chủ ngẩng đầu nghi hoặc, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng sau đó cũng không c suy nghĩ nhiều.
- Các đồng bào của ta, hãy giúp ta báo thù!
Ầm!
Tà Chủ hoàn toàn thiêu đốt chính mình, tinh khí thần rót vào hư không.
Đường nối càng lúc càng lớn, cuối cùng, Tà Chủ tan thành mây khói.
Lâm Phàm cảm giác có chút đau đầu, tất cả những biến hóa này quá đột ngột, khiến người ta không phản ứng kịp.
Ngay tại lúc này, Lâm Phàm sững sờ, cảm giác nguy hiểm đột nhiên xuất hiện.
- Nhân tộc....
Lâm Phàm nghe âm thanh này, tâm thần run lên, ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn đã muốn té đái.
- Ngươi... Ngươi... Ngươi.
Lâm Phàm nhìn bóng người trước mặt, cả người tím tái.
Người trước mắt là Tử Vong Ma Thần....
- Hóa ra là Nhân tộc ngươi, ha ha.
Tử Vong Ma Thần đột nhiên giáng lâm khiến Lâm Phàm sợ hãi, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
- Đúng đấy, xin hỏi có chuyện gì không?
Lúc này, thái độ Lâm Phàm rất tốt, nhỏ giọng hỏi.
Không quan tâm đối phương có lai lịch thế nào, nhưng Lâm Phàm biết, vạn giới đang thay đổi mà đối phương lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, khẳng định không có ý tốt.
- Bản Ma Thần vừa tỉnh lại, nghe nói ngươi đã khiến Cổ Tộc chịu không ít thiệt thòi, muốn nhìn một chút xem tên giun dế nhà ngươi có bản lĩnh gì.
Giọng nói Tử Vong Ma Thần âm trầm, ngữ khí biến đổi ngay tức khắc.
- Đáng tiếc, để bản Ma Thần thất vọng rồi, lúc trước ngươi đỡ được một chiêu của bản Ma Thần đã dùng một bảo vật, rốt cuộc là cái gì? Hiến nó cho bản Ma Thần đi.
- A... Cái kia, cái này....
- Hả? Làm sao, không muốn?
Ngữ khí Tử Vong Ma Thần bắt đầu giận dữ.
- Không phải, không phải, sao không muốn chứ, Lâm Phàm ta sùng bái nhất chính là Tử Vong Ma Thần đại nhân.
Giờ phút này, Lâm Phàm nghĩ mình trước hết nên ổn định Ma Thần này.
Lâm Phàm đột nhiên nghĩ đến một chuyện.