Tối Cường Hệ Thống

Chương 89 : Khôi phục bản thân, tiện khí không thay đổi

Ngày đăng: 10:06 30/04/20


Dịch & biên: †Ares†



oOo



Trên Vô Danh phong hoang vắng, Lâm Phàm bất đắc dĩ thở dài, tìm một tảng đá mà đặt mông ngồi lên, sau đó ngơ ngẩn nhìn về phía chân trời.



Một cơn gió thu thổi tới, từng đám lá vàng bị cuốn theo bay lên cao rồi là là rớt xuống, càng tạo thêm vẻ thê lương.



Bơ vơ một mình, không ai để nương tựa, cuộc sống hoàn toàn mới, về sau biết làm thế nào cho phải đây?



Lâm Phàm thực hoài niệm cuộc sống trước kia, nhưng nó đã không thể quay trở lại.



Dần dần bóng dáng đơn độc của Lâm Phàm dung nhập với cảnh vật tiêu điều chung quanh, sự cô độc thê lương tràn ra toàn bộ ngọn núi.



Một ngày.



Hai ngày.



Lâm Phàm lẳng lặng ngồi ngay ngắn trên hòn đá, chưa từng cử động, giống như mình đã biến thành một hòn đá mới.



Tin tức tông chủ Thánh Tông ban ngọn núi Vô Danh cho một gã đệ tử xa lạ làm phân tông lan nhanh.



Rất nhiều người đều không dám tin điều này, bọn họ không tin nổi tông chủ lại đem Vô Danh phong ban thưởng cho người khác.



Một ít trưởng lão có ý kiến, nhưng lại không có bất kỳ tác dụng gì. Đây là mệnh lệnh trực tiếp từ tông chủ, chẳng lẽ có người nào có thể thay đổi?



Đệ tử trong tông cảm thấy rất hứng thú với người được tông chủ ban thưởng cả một ngọn núi, bèn kết bạn tới đó xem thử tới cùng là hạng người gì mà có thể tạo phân tông ở Vô Danh phong.



Thế nhưng khi bọn họ đi vào Vô Danh phong, nhìn cảnh tượng hoang vắng nơi này lại đều lắc lắc đầu.



Hoang tàn, thật sự quá hoang tàn, chỉ có đại thụ cùng cỏ dại thành bụi cao quá đầu người. Muốn xây dựng tông môn ở nơi này thật sự quá khó khăn.



Khi bọn họ nhìn thấy bóng người ngồi không nhúc nhích trên tảng đá thì đều rất tò mò.



Có đệ tử nhìn mãi thật lâu, cuối cùng không thấy gì thay đổi, đành phải rời khỏi nơi này.



Ngày hôm sau lại có đệ tử đến, bóng người kia vẫn ngồi ở chỗ cũ.



Hôm sau nữa, lại tới một đám đệ tử, nhưng bóng người kia vẫn ở nguyên vị trí.



....



Chuyện như thế kéo dài mãi vài ngày.



Trong Thánh Tông rộ lên tin đồn, người được tông chủ ban thưởng ngọn núi kia là một kẻ ngớ ngẩn, cả ngày chỉ biết ngồi trên hòn đá không nhúc nhích.
Lâm Phàm nhập định tu luyện không bao lâu, không gian sau lưng bỗng rung lên, tạo thành tầng tầng gợn khí như gợn sóng.



Lâm Phàm lúc này đồng thời vận chuyển hai loại tâm pháp, giống như âm dương thái cực, một nửa là sương đen dày đặc, một nửa là kiếm ý dào dạt, dần dần hình thành một thanh kiếm không tên khí thế mênh mông cuồn cuộn.



Giờ khắc này Lâm Phàm mở mắt, mặt lộ vẻ kinh ngạc. Sau khi hắn tiến vào trạng thái tu luyện cũng không có nghe được hệ thống báo exp gia tăng, nhưng lại có một cỗ khí tức tràn khắp tứ chi bách hải, rất là thoải mái.



Đây là cảm giác Lâm Phàm chưa bao giờ có, tốc độ tu luyện hai môn tâm pháp này tựa như nhanh hơn rất nhiều.



Xem ra đây là hiệu quả hệ thống mang đến sau khi thay đổi, không biết còn công năng gì đang đợi mình thăm dò nữa.



Lâm Phàm khôi phục lại bình tĩnh, cũng không nghĩ nhiều, an tâm đắm chìm trong tu luyện.



Hôm sau, mặt trời mọc lên từ đằng Đông, khí lành theo tới, Lâm Phàm mở hai mắt ra.



Một ngụm trọc khí được phun ra chậm rãi từ miệng hắn, sau đó tiên tán trong thiên địa.



(*Trọc khí: khí uế trọc trong cơ thể cần đưa ra ngoài)



Trải qua một đêm tĩnh tâm tu luyện, hai môn tâm pháp tiến triển rất nhanh, nhất là Kiếm Ý đã ở ngưỡng sắp đột phá.



Lâm Phàm tin tưởng, không bao lâu nữa Kiếm Ý sẽ có thể thật sự đột phá.



Đi vào Thánh Tông đã sắp cả tháng, Lâm Phàm cũng muốn ra ngoài dạo một vòng.



Tìm một chút cơ hội.



Kiếm ít tài nguyên hoặc lừa gạt thu mấy tùy tùng cũng là lựa chọn không tệ.



Chủ yếu nhất là đã mười ngày không ăn uống gì, bụng kháng nghị nghiêm trọng, nếu nhịn tiếp thì sợ không chống đỡ nổi nữa.



Lâm Phàm rất cảm tạ tông chủ Thánh Tông, không chỉ ban thưởng cho mình một ngọn núi, còn để cho mình hưởng thụ tất cả quyền lợi mà đệ tử Thánh Tông nên có.



Nếu không, muốn ở lại đây cũng là chuyện không thể nào.



Lâm Phàm vừa ra khỏi cửa thì cảm giác còn thiếu thứ gì đó, tiếp đó đột nhiên có phản ứng, lập tức nâng một tảng đá lớn đến dựng đứng trước cửa, lại lấy ngón tay làm bút, khắc lên ba chữ:



"Thánh Ma Tông."



Làm xong tất cả chuyện này sau, Lâm Phàm thỏa mãn gật gật đầu.



Lần này mới ra dáng a.



-----oo0oo-----