Tối Cường Hệ Thống

Chương 93 : Bi kịch nhân sinh của Trương Nhị Cẩu

Ngày đăng: 10:06 30/04/20


Dịch & biên: †Ares†



oOo



Nhìn từ đỉnh núi cao nhất, núi xung quanh thật nhỏ.



Nhưng giờ phút này, Trương Nhị Cẩu lại giống như nhìn được xong cuộc đời mình.



Đôi mắt đáng thương kia nhìn rừng cỏ dại cao gần đến đầu người đang đung đưa theo gió mà chỉ muốn khóc lên.



Cỏ dại mênh mông vô bờ, ngoại trừ căn nhà hai tầng làm từ gỗ kia thì không có bất kỳ vật gì nữa.



Trắng tay không đáng sợ, đáng sợ là trắng tay đến mức làm cho người ta tuyệt vọng, vậy thì rất đáng sợ.



Chẳng lẽ Trương Nhị Cẩu ta từ nay về sau sẽ ở chỗ này? Thật sự phải trở thành đệ tử nơi đây?



Khônggggg….



Trương Nhị Cẩu ngửa mặt lên trời, cố không để cho nước mắt của mình chảy ra, bởi vì như thế sẽ khiến hắn càng thương tâm hơn.



Tuyệt vọng, tuyệt vọng thật sâu, nhìn không thấy nổi dù chỉ một tia tương lai.



....



- Thế nào?



Lâm Phàm nhìn ngọn núi thuộc về mình, tâm tình bỗng thoải mái lên. Ba chữ trên tấm bia đá được dựng ở lối vào kia nói lên tất cả, ‘Thánh Ma Tông’.



- Tuyệt, nhân gian tiên cảnh, nhân gian tiên cảnh a. Gần gũi thiên nhiên, xa rời phồn hoa ồn ã, từng cơn gió thu mơn man thổi tới thật sự là làm cho người ta sảng khoái. Đại nhân, đây đúng là một chốn phúc địa.



Trương Nhị Cẩu lập tức dùng vẻ mặt nghiêm trang nói.



- Ừ, ta cũng cho là như vậy. Tốt lắm, tự giới thiệu đã.



- Bản tọa Lâm Phàm, là tông chủ đời thứ sáu của Thánh Ma Tông, cũng là chủ nhân hiện tại của Vô Danh phong này.



Giờ khắc này thần sắc của Lâm Phàm rất nghiêm túc, đứng lên một hòn đá cao, hai tay chắp sau lưng, mắt nhìn xa xăm.



Mái tóc dài phiêu giật tung bay theo gió.



Trương Nhị Cẩu không khỏi ngây ngốc, đây là khí phách nam nhân tới cỡ nào chứ.



....




Giờ phút này, Lâm Phàm đã quyết định được mình sẽ bắt đầu quật khởi thế nào.



Trước hết, nhất định phải nhanh chóng dọn dẹp nơi này, dựng nên tông môn khang trang. Dù sao mình cũng sẽ ở đây lâu dài.



Thứ hai, ở Thánh Tông, có hai nghề mà Lâm Phàm cho rằng quan trọng nhất.



Luyện đan cùng luyện khí.



Hiện giờ, bằng chức nghiệp phụ rèn đúc của mình, Lâm Phàm muốn rèn ra binh khí thượng phẩm là không thành vấn đề, chỉ còn luyện đan là chưa học được.



Xem tình huống trước mắt, muốn tăng tu vi có ba cách.



Thứ nhất, chính mình tu luyện.



Thứ hai, cắn thuốc.



Thứ ba, đánh quái.



Dựa theo tốc độ thì đánh quái bên ngoài là tăng exp nhanh nhất, có điều hiện giờ mình đang ở tông môn, như vậy chỉ có cắn thuốc.



Có điều Lâm Phàm sẽ không bỏ bất kỳ cách nào trong ba cách này, chỉ cần có cơ hội là sẽ làm.



- Cắt cỏ cho tốt, bản tông chủ muốn xuống núi một chuyến.



Lâm Phàm nói với Trương Nhị Cẩu đang ‘bơi’ trong rừng cỏ.



- Vâng, tông chủ, ngài cứ an tâm mà đi đi.



Trương Nhị Cẩu cũng không quay đầu lại nói.



Lâm Phàm liếc mắt một cái, hắn nghe ra ý xiên xỏ trong lời kia, nhưng cũng quên đi, trước hết học luyện đan đã.



Lâm Phàm cũng đã nghĩ kỹ, sau này vừa chế thuốc vừa cắn thuốc.



Nếu thuận lợi, tu vi hẳn là có thể tăng lên rất nhanh.



Khi đó dùng đan dược bồi dưỡng tông môn, không qua bao lâu, nhất định có thể khôi phục vinh quang.



Chín đại tông môn, Thiên Hậu, Yến hoàng, các ngươi rửa sạch cổ chờ ta quay lại đi…



-----oo0oo-----